Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 137: Chương 137: Tòa thành Bạch Ngân




Trong sảnh đặt thi thể của tòa thành Bạch Ngân.

Dereck đứng trước bậc thang, mắt đỏ ngầu nhìn cha mẹ đang nằm trong hai cỗ quan tài ở đằng trước.

Một thanh kiếm thẳng màu bạc trông khá đơn giản cắm trên chiếc bảng đá trước người cậu ta, khẽ lắc lư lên mỗi khi tiếng sấm đì đùng vang lên khiến mái nhà cũng phải rung theo.

Vợ chồng nhà Berg trong quan tài vẫn chưa chết. Bọn họ cố mở to mắt, tiếng hít thở khi thì yếu ớt khi thì phì phò. Nhưng trong mắt những người khác, màu sắc sinh mệnh của bọn họ đã tối dần đi, khó có thể xoay vần được.

“Dereck, làm đi!” Một ông già mặc áo choàng màu đen, dựa vào một chiếc gậy chống nhìn chàng thiếu niên với khuôn mặt gần như méo móc cả đi, trầm thấp nói.

“Không, không, không!” Dereck, chàng thiếu niên với mái tóc màu nâu nhạt, lắc đầu liên tục. Cứ nói được từ nào là cậu lại lùi ra sau một bước. Tới cuối, cậu gào lên thảm thiết như trái tim đã vỡ nát.

Cộc!

Ông già kia gõ gậy chống xuống, nói: “Cháu muốn khiến tất cả mọi người chôn theo cha mẹ cháu à? Cháu phải biết rõ rằng chúng ta là con dân đã bị thần từ bỏ, chỉ có thể sống ở cái nơi ngập tràn nguyền rủa này. Tất cả người chết sẽ biến thành ác linh khủng khiếp, dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng khó mà cải biến được. Trừ khi, trừ khi người có chung dòng máu tự mình kết thúc tính mạng của bọn họ!”

“Vì sao? Vì sao?” Dereck mờ mịt và tuyệt vọng, lắc đầu hỏi: “Vì sao con dân thành Bạch Ngân chúng ta khi sinh ra đã phải gánh cái vận mệnh giết cha mẹ mình...”

Ông già kia nhắm mắt lại, dường như đang nhớ tới những chuyện mà ông từng phải trải qua: “... Đây chính là vận mệnh của chúng ta, chính là nguyền rủa mà chúng ta phải đeo gánh, là ý chí của thần... Hãy rút kiếm ra đi Dereck, đây là sự tôn kính của cháu với cha mẹ mình. Sau này, khi nào bình tĩnh lại, cháu có thể thử trở thành huyết chiến sĩ của thần rồi.”

Trong quan tài, Berg mở miệng muốn nói, nhưng ngực phập phồng lên xuống, lại chỉ phát ra tiếng khà khà.

Dereck gian nan cất bước đi tới gần thanh kiếm bạc, run rẩy giơ tay phải ra.

Cảm xúc lạnh lẽo truyền lên đầu cậu, làm cho cậu nhớ tới cục đá máu mà cha mang về khi ra ngoài đi săn, chỉ một cục to bằng bàn tay thôi lại có thể khiến căn phòng mát mẻ suốt mấy ngày trời.

Trước mắt cậu, hình ảnh người cha nghiêm khắc khi dạy cậu kiếm thuật, và người cha hiền từ phủi lớp bụi lên lưng cậu, rồi người mẹ dịu dàng đang may vá quần áo, hay người mẹ dũng cảm đã chắn trước người cậu khi đối mặt với quái vật biến dị. Rồi tới cảnh cả gia đình quây quần với nhau, chia sẻ đồ ăn dưới ánh nến lay lắt...

Ô... Cổ họng cậu phát ra tiếng kêu trầm thấp tột độ mang theo sự áp lực cùng cực, cậu nắm lấy thanh kiếm, ra sức rút nó lên.

Bịch bịch bịch!

Cậu cúi đầu, lao tới phía trước, giơ thanh kiếm lên cao rồi đâm thẳng xuống.

A! Trong tiếng kêu đau đớn, máu tươi bắn ra tung tóe, văng lên trên mặt Dereck, vào trong đôi mắt cậu.

Tầm mắt cậu kín đầy màu đỏ rực. Cậu lại rút thanh kiếm lên, đâm vào chiếc quan tài bên cạnh.

Mũi kiếm kim loại sắc bén đâm thủng cơ thể, Dereck buông tay, lảo đảo đứng lên.

Cậu không nhìn hai cỗ quan tài kia, mà nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi sảnh đặt thi thể như đang bị ác linh đuổi theo. Đôi tay cậu nắm lại thật chặt, hàm răng cậu nghiến chặt vào nhau, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, để lại dấu vết nhà nhạt.

“Ôi...” Ông lão đứng nhìn cảnh ấy, thở dài một cái.

Con đường trong thành Bạch Ngân có dựng sẵn những cột đá với những chiếc đèn lồng treo cao. Trong đèn có đặt nến nhưng chưa hề đốt.

Bầu trời nơi này không hề có mặt trời, cũng không có trăng hay sao, chỉ có bóng tối không bao giờ thay đổi và tia chớp như muốn xé rách tất cả mọi thứ.

Dựa vào ánh sáng lóe lên theo tia chớp, con dân thành Bạch Ngân đi trên con đường tối tăm. Mà mấy giờ đồng hồ khi tia chớp dừng lại chính là ban đêm trong truyền thuyết mà bọn họ cho là như vậy. Lúc ấy chính là lúc cần đốt nến chiếu sáng thành phố để đẩy lùi bóng tối, phòng bị quái vật.

Dereck đi phăm phăm trên đường phố, đôi mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không mục đích. Nhưng cậu cứ thế bước đi rồi bước đi, lại phát hiện mình đã về trước cửa nhà.

Cậu lấy chìa mở khóa ra, đẩy cửa phòng, nhìn mọi thứ quen thuộc bên trong, nhưng đã không còn tiếng nói thân thiết của mẹ, cũng không còn lời quở trách của cha khi hắn chạy lung tung. Căn nhà im ắng và lạnh lẽo.

Dereck lại cắn chặt răng, bước thật nhanh về phòng mình. Cậu lại lục quả cầu thủy tinh mà cha nói rằng do một thành bang đã bị phá hủy từ lâu dùng để thờ cúng thần linh.

Cậu quỳ xuống, nhìn vào quả cầu thủy tinh, khẩn cầu đầy đau đớn mà chẳng hy vọng gì nhiều:

“Hỡi vị thần linh vĩ đại, xin người hãy đưa mắt tới nơi bị người vứt bỏ một lần nữa.

Hỡi vị thần linh vĩ đại, xin hãy giúp dân chúng bóng tối thoát khỏi số mệnh nguyền rủa kia.

Tôi sẵn lòng kính dâng tính mạng cho người, dùng máu của tôi để làm hài lòng người.”

...

Cậu cầu nguyện lần này tới lần khác. Cho tới khi sắp tuyệt vọng hoàn toàn, đang định đứng dậy thì cậu thấy quả cầu thủy tinh trong suốt kia bỗng trào ra một thứ ánh sáng màu đỏ sậm.

Dòng sáng ấy như nước chảy, chỉ chớp mắt đã bao phủ Dereck.

Chờ khi khôi phục tri giác, cậu nhận ra mình đang đứng trong một cung điện nguy nga với nhưng cột chống khổng lồ. Trước mặt cậu là một chiếc bàn đồng thau dài trông xưa cũ và loang lổ. Ở đầu đối diện của chiếc bàn là một bóng người đang ngồi, toàn thân được màn sương xám bao phủ dày đặc. Ngoài ra, bốn phía hư vô, mờ ảo và trống trải. Bên dưới là sương mù xám tràn ngập nhìn không thấy đấy với những điểm sáng màu đỏ trông không thật chút nào.

Ngọn lửa mang tên hy vọng trong lòng Dereck lập tức được đốt cháy. Cậu ngơ ngác và nghi ngờ nhìn người đang ngồi ở đằng trước, hỏi: “Ngài... Ngài là thần linh à?”

Hỏi xong, cậu nhớ tới một câu nói trong cuốn sách kiến thức chung của thành Bạch Ngân, vội cúi đầu xuống. Câu nói đó là: “Không được nhìn thẳng vào thần!”

Klein dựa người ra sau, hai tay đan xen vào nhau, dùng tiếng Người Khổng Lồ đáp lại với tư thế nhàn nhã và thoải mái: “Ta không phải thần linh, ta chỉ là một Kẻ Khờ hứng thú với lịch sử lâu đời mà thôi.”

Vì đã mở linh thị từ trước nên hắn phát hiện tầng ngoài của thể tinh linh nằm sâu trong thể dĩ thái của thiếu niên này có màu sắc loang lổ, không hề thống nhất. Điều này cho thấy cậu ta không phải người phi phàm.

Kẻ Khờ... Dereck nhẩm lại từ này, im lặng một lúc lâu rồi mới nói với vẻ gian nan:

“Mặc kệ ngài là thần linh hay Kẻ Khờ, lời khẩn cầu của tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi hy vọng người dân của thành Bạch Ngân thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa, mong rằng mặt trời, thứ được miêu tả trong sách vở sẽ lại... lại xuất hiện trên bầu trời cao vời vợi. Nếu, nếu có thể, tôi mong rằng cha mẹ mình có thể sống lại.”

Ê, tôi có phải máy cầu nguyện đâu... Klein buông hai tay ra, cười nói: “Tại sao ta phải giúp cậu?”

Dereck ngẩn ra, một lúc sau cậu ta mới nói: “Tôi sẽ kính dâng ngài linh hồn của tôi. Tôi sẽ dùng máu của mình để lấy lòng ngài.”

“Ta không hứng thú với máu và linh hồn của người phàm.” Klein mỉm cười lắc đầu, thấy màu sắc cảm xúc của cậu thiếu niên đã biến thành màu tuyệt vọng.

Không chờ cậu ta lên tiếng, hắn khoan thai nói:

“Nhưng ta sẽ cho cậu một cơ hội. Ta là một Kẻ Khờ thích trao đổi ngang giá. Cậu có thể sử dụng tất cả những gì cậu thu hoạch được từ ta để trao đổi thứ mà cậu muốn từ những người tương tự với cậu. Chú ý, bắt buộc phải có giá trị tương đương... Điều này có thể khiến cậu hùng mạnh hơn. Có lẽ một ngày nào đó, cậu có thể dựa vào chính mình khiến thành Bạch Ngân thoát khỏi nguyền rủa, làm cho mặt trời lại xuất hiện trên trời cao.”

Dựa theo những gì cậu ta vừa miêu tả, Klein cảm thấy nơi thành Bạch Ngân tọa lạc ắt thuộc về nơi được gọi là Vùng đất bị Thần bỏ rơi.

Đương nhiên hắn không dám khẳng định trăm phần trăm, bởi dẫu sao dựa theo những gì ghi chép trong điển tịch tôn giáo thì trạng thái bầu trời không có mặt trời tồn tại ở kỷ thứ nhất, Kỷ nguyên Hỗn Độn. Bởi chẳng ai ngoài Vùng đất bị Thần bỏ rơi biết rằng liệu còn nơi nào kỳ quái nào mà các nước ở lục địa Bắc vẫn chưa biết không.

Dereck lẳng lặng nghe, đầu cúi xuống, một hồi sau mới đáp: “Tôi muốn trở thành “mặt trời”, muốn có được phương thuốc ma dược của danh sách đầu của nó từ chỗ ngài.”

Danh sách, ma dược, “Mặt Trời“... Đường tắt danh sách do giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng nắm giữ... Xem ra là cùng một thế giới...

Mà từ “danh sách” được sinh ra sau khi Phiến đá Khinh nhờn thứ nhất xuất hiện, cũng chính là khi Kỷ nguyên Bóng Tối - kỷ thứ 2 kết thúc... Nói cách khác, nếu thành Bạch Ngân thật sự nằm ở “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”, như vậy ít nhất là tới kết thúc kỷ thứ hai khu vực này mới bị ngăn cách khỏi lục địa Bắc Nam...

Điều này liệu có liên quan tới biến cố ở kỷ thứ ba không? Theo truyền thuyết, nữ thần Đêm Tối, Mẫu thần Đất Đai và thần Chiến Tranh xuất hiện, cùng chúa tể Bão Táp, Mặt Trời Vĩnh Hằng, thần Tri Thức và Trí Tuệ phù hộ con người vượt qua tai biến... Klein lấy được không ít thông tin từ những gì cậu ta kể.

Nhưng hắn nghe rất vất vả, việc sắp xếp từ ngữ lại càng vất vả hơn, bởi hắn còn chưa thông thạo tiếng Người Khổng Lồ.

May là tiếng Fusark cổ được sinh ra trực tiếp từ tiếng Người Khổng Lồ, mà hắn tạm được coi là chuyên gia về mặt này, cho nên tốc độ nắm giữ tiếng Người Khổng Lồ khá là nhanh, không đến mức vụng về.

Klein vẫn giữ nguyên tư thế, đáp với ngữ khí bình thản:

“Giao dịch này có thể chờ lần sau. Hai ngày tới, cậu đừng ra ngoài, cố gắng không ở cùng một phòng với những kẻ khác.”

Hắn không biết đơn vị thời gian của thành Bạch Ngân là gì, càng không rõ quy đổi như nào với thời gian của vương quốc Ruen ở lục địa Bắc, nên đành phải nói theo ngày kiểu không rõ ràng, chờ khi tụ hội Tarot rồi sẽ báo cho đối phương về thời gian...

Về đơn vị “ngày”, bởi vì tiếng Người Khổng Lồ có từ này nên Klein cho rằng dù thành Bạch Ngân không sử dụng nó thì đối phương vẫn hiểu nó có nghĩa là gì.

“... Vâng, tuân theo mệnh lệnh của ngài.” Dereck cúi đầu trả lời, không có dị nghị gì khác.

Klein thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng ngón tay gõ lên bàn:

“Trước khi đưa ngươi quay về, chúng ta hãy hoàn thành cuộc trao đổi đồng giá vừa rồi đi. Ta cho cậu cơ hội trở nên mạnh hơn, mà cậu cũng phải trả cái giá tương ứng. Ta đã nói ta là một Kẻ Khờ yêu thích lịch sử dài lâu, thứ ta muốn trao đổi là lịch sử của thành Bạch Ngân, những gì mà cậu biết.”

Dereck ngẫm nghĩ, rồi đáp lại: “Tôi sẽ kể chi tiết. Từ khi Chúa tể sáng tạo tất cả, vị Thần toàn trí toàn năng từ bỏ vùng đất này, thành Bạch Ngân đã tồn tại. Không, nó đã tồn tại từ trước đó, chẳng qua nó còn được gọi là quốc gia Bạch Ngân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.