Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, vườn hoa với dây leo bò khắp nơi, trông vừa tan hoang vừa u ám. Nước sông đen sì chảy đi, ánh lên những tia sáng. Các ngôi nhà gần đó đều tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Mọi thứ tĩnh lặng như tờ, hệt như đang chào đón bóng đêm kéo tới.
Tris, với ngũ quan nhìn riêng thì không coi là đẹp, nhưng khi nhìn tổng thể lại đẹp đẽ khác thường, thu hồi tầm mắt. Cô ta bước nhanh tới cạnh giá để đồ, lấy một chiếc áo choàng màu đen có mũ. Cô ta khoác áo lên người, cài cúc lại, thắt đai lưng, đội mũ trùm lên khiến bản thân trở thành một tên thích khách.
Tris giơ tay phải bôi lên mặt, tức thì khiến khuôn mặt dưới lớp mũ trùm trở nên mờ nhạt và mông lung. Ngay sau đó cô ta thò tay vào túi trong áo ở bên hông lấy một nhúm bột phấn lóe ra ánh huỳnh quanh, sau đó vừa đọc chú ngữ vừa vẩy lên người mình.
Cơ thể Tris bắt đầu biến mất từng tấc một, trông cô ta hệt như một bức tranh bút chì bị cục tẩy xóa sạch sẽ.
Sau khi tàng hình xong, cô ta lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ này, đi tới căn phòng đối diện, rồi mở cửa sổ không được lắp rào bảo vệ.
Tris nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn xuống mặt cỏ bên dưới, nhìn hàng rào gần như đã tan vào trong đêm tối, thấy “Người Nhặt Xác” Frye đang lặng lẽ nhảy qua tường rào.
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, nhảy xuống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng giẫm lên bãi cỏ mà không tạo ra tiếng động nào.
Frye mặc áo gió màu đen, xách khẩu súng lục được chế tạo đặc biệt cẩn thận quan sát xung quanh, tìm kiếm oan hồn hoặc là ác linh có khả năng xuất hiện.
Anh ta có thể nhìn thấy những thứ đó!
Tris lặng lẽ tới gần Frye, vòng tới sau lưng anh ta, tay cầm một con dao găm “sơn màu đen” không rõ là có từ lúc nào.
Phụp!
Cô ta ra tay nhanh như gió giật, lập tức đâm thẳng con dao vào sau lưng Frye.
Nhưng cùng lúc đó, những gì trong tầm mắt cô ta lập tức vỡ vụn như ảo giác.
Tris nhận ra mình vẫn còn đứng trên bệ cửa sổ, vẫn còn nhìn xuống thảm cỏ, xuống hàng rào sắt.
Chỉ là bên ngoài tường rào kia, không chỉ có “Người Nhặt Xác” Frye mà còn có Leonard Mitchell đang nhắm thẳng vào cửa sổ. Và cả Dunn Smith đang nhắm mắt, tay đè lên ấn đường, người khẽ khom xuống. Xung quanh người vị đội trưởng Kẻ Gác Đêm này như có những vòng sóng gợn vô hình đang lan ra.
Con ngươi trong mắt Tris co lại, cô ta biết những gì mình thấy vừa rồi là một giấc mơ, mà cô ta thì ngủ từ lúc nào không biết.
Pằng! Pằng! Pằng!
Leonard và Frye bắn tất cả ba phát súng, bắn trúng vào mục tiêu tàng hình mà dường như còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Rắc rắc!
Tris hiện hình, đầu tiên là vỡ tung, biến thành mảnh nhỏ của những mảnh gương bạc thô ráp!
Còn trong phòng, sau khi sử dụng pháp thuật thế thân xong, cô ta nhanh chóng dọc theo hàng lang và cầu thang vội vã chạy xuống tầng một.
Vù!
Trong tầng một này, những ngọn gió lạnh lẽo tới mức khiến người ta bị đóng băng thổi qua như không bao giờ ngừng. Những bóng dáng vô hình, trong suốt thẫn thờ và chết lặng di chuyển ở từng góc một.
Không còn tàng hình, mỗi khi Tris đi xuyên qua một thứ trông giống u hồn này, nhiệt độ cơ thể cô ta lại giảm đi một chút. Tới khi đi đến chỗ dàn tế, cô ta không nhịn được mà rùng mình.
Dàn tế là một chiếc bàn tròn, chính giữa có đặt một bức tượng thần được khắc từ xương. Bức tượng này to bằng đầu của một người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt được khắc khá mơ hồ, dường như là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Tóc của cô ta kéo dài tới tận mắt cá chân, sợi nào sợi nấy to và rõ nét, hệt như những con rắn độc hay những xúc tu. Mà mỗi ngọn tóc thì mọc ra một con mắt, cái đóng cái mở, rất là nhiều.
Xung quanh bức tượng thần này thì chất đống những con rối gỗ được làm khá thô sơ, bên trên chúng là những tên tuổi và thông tin tương ứng, ví dụ như Joyce Meyer.
Trên bàn tròn có ba cây nến, đốt cháy lên ngọn lửa màu xanh lục nhạt lay lắt trong ngọn gió lạnh lẽo đang thổi.
Tris cúi người hành lễ với tượng thần, sau đó đọc nhanh chú ngữ. Rồi cô ta gạt đám rối gỗ ra, ấn tắt nến, cầm tượng thần lên.
Ù!
Tiếng gió trở nên thê lương, thổi qua khiến những cửa sổ đóng chặt lung lay dữ dội.
Choang choang! Răng rắc! Những tấm thủy tinh vỡ vụn, gió lạnh lùng không sức sống tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Frye vừa vòng qua một phía khác, không dám xông vào phạm vi dàn tế lập tức rùng mình một cái, chỉ thấy máu lạnh đi, như đang đóng băng, và động tác của bản thân chậm đi hẳn.
Đúng lúc này, mắt cá chân anh ta như bị một thứ vô hình gì đó nắm lấy. Cảm giác còn lạnh hơn lan lên trên. Nếu là người phi phàm ở danh sách 9 khác, có lẽ đã tê dại và cứng ngắc, nhưng là “Người Nhặt Xác” nên Frye không lạ lẫm gì với trạng thái tương tự này.
Anh ta đưa miệng súng xuống, bóp cò với thứ bên cạnh mắt cá chân. Dường như anh nhìn thấy kẻ địch, biết hắn ta đang ở nơi nào.
Pằng!
Một viên đạn săn ma chui vào trong gió, đổi lấy một tiếng rên rỉ thê lương.
Cái bóng vô hình đó tan đi, Frye lấy lại được năng lực hành động tự do.
Còn ở một phía khác, Dunn Smith đang định bò lên tầng hai, tránh việc đối mặt chính diện với dàn tế cũng bị gió lạnh thổi cho đông cứng cơ thể, dừng ở bên ngoài cửa sổ vỡ vụn.
Vù! Vải mành sậm màu sau cửa sổ đột nhiên hất lên, trùm lên người Dunn như con quái vật há mồm nuốt lấy con mồi.
Đầu của Dunn bị vải mành như có sinh mệnh kia trùm kín, càng lúc càng chặt, hiện rõ cả miệng cả mũi.
Khi sắp không thể thở được, Dunn giậm chân xuống, hai đầu gối thẳng lên, xoay eo, chỉ dựa vào sức mạnh mà anh ta kéo rách tấm vải màn kia.
Anh ta dùng tay trái túm lấy một góc tấm vải mành rồi kéo nó vứt xuống đất.
Pằng!
Anh ta giơ tay bắn một phát về nửa tấm vải mành ở cửa sổ vẫn còn định trùm tới.
Tấm vải mành kia lập tức dừng lại, một vệt đỏ sậm nhanh chóng lan ra.
vù!
Leonard Mitchell đang đọc thơ trên bãi cỏ cũng bị cơn gió lạnh đậm mùi chết chóc phất qua khiến răng khớp va vào nhau vang lên tiếng cộp cộp, làm anh ta khó mà phát ra âm thanh trong khoảng thời gian ngắn.
Đúng lúc này, dây leo bỗng nhiên lan tới, quấn lấy mắt cá chân anh ta. Một bóng đen theo gió mạnh lao tới.
Người cứng ngắc nên Leonard không kịp nổ súng, đành phải vội vã kéo vai, nhấc tay lên.
Phụp! Bóng đen kia nện lên cánh tay anh ta, khiến gai nhọn trên người nó đâm vào da thịt.
Đây là một bông hoa màu đỏ tươi, không biết tới từ chỗ nào.
Bị đau, Leonard vung tay, hất bông hoa có dính máu của mình sang một bên.
Pằng!
Anh ta nhắm ngay dây leo đang quấn mình, bắn mọt phát súng, khiến nó chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ sậm.
Bịch bịch bịch!
Leonard chạy thẳng tới dàn tế trong tầng một, nhắm tới cánh cửa sổ đã vỡ vụn.
Mà vị trí nơi anh ta vừa đứng, dây leo rút đi như đang né tránh một thứ vô hình nào đó.
Tris dùng việc phá hỏng dàn tế, làm gián đoạn nghi thức tạo ra hỗn loạn để tàng hình một lần nữa, cũng giấu được linh thị một cách thành công, thoát khỏi vòng vây đi tới sau lưng ba Kẻ Gác Đêm.
Cô ta chìa tay phải ra. Một ngọn gió lạnh thổi tới, nâng bông hoa có dính máu của Leonard vào trong lòng bàn tay cô ta.
Tris không dừng lại, cầm bông hoa nhanh nhẹn bay ra hàng rào sắt, bỏ trốn tới phía sông Tasok.
Lúc này Leonard đang định bước vào tầng một đột nhiên nghiêng đầu như nghe cái gì đó. Sắc mặt tức khắc thay đổi, anh ta cuống quít kéo ống tay áo nhìn miệng vết thương vừa bị bông hoa kia đâm vào.
Với thể chất của mình, chỗ vết thương đó đã ngừng chảy máu, chỉ hơi sưng lên.
Vẻ mặt Leonard sa sầm xuống, anh ta nắm chặt ngón trỏ tay trái, chịu đựng rồi rút móng tay xuống!
Khuôn mặt anh ta méo mó vì đâu đớn, nhưng không hề dừng động tác lại. Anh ta vừa lẩm nhẩm gì đó vừa dùng móng tay kia cào miệng vết thương đã kết lại, khiến nó dính máu, sau đó lại nhổ vài sợi tóc quấn vào móng tay kia.
Bờ sông Tasok, Tris di chuyển chậm lại. Một ngọn lửa màu đen và hư ảo bỗng tóe lên từ trong lòng bàn tay.
Ngọn lửa này trùm lên bông hoa, bắt đầu đốt cháy bông hoa đó thành tro bụi.
Làm xong xuôi, Tris mới bước vào trong sông, chìm người xuống làn nước.
Cùng lúc đó, Leonard ném móng tay dính máu được quấn trong tóc ra. Anh ta nhìn nó rơi xuống đất, tự bốc cháy, tỏa ra mùi khét tanh tưởi.
Chiếc móng tay kèm cả mấy sợi tóc kia nhanh chóng biến mất, chỉ để lại ít tro bụi.
Leonard thở phào nhẹ nhõm, nhảy vào tầng một từ cửa sổ, nói với Dunn và Frye đang phá dàn tế: “Mục tiêu bỏ trốn. May là mục đích chính của chúng ta là ngăn cản nghi thức.”
Dunn thở dài, nhìn đám rối gỗ trên bàn, nói: “Cô ta rất cảnh giác, cũng khá mạnh, đã nhận ra chúng ta tiếp cận từ trước, không thì... Cô ta chí ít cũng là người phi phàm danh sách 7. Gửi tín hiệu cho Klein, bảo cậu ta tới đây.”
Thông qua sự tiếp xúc ngắn ngủi trong cảnh mơ, anh ta nhận định kẻ địch là nữ.