Dịch giả: nh0ckd255
Nguy rồi! Bị rối gỗ khống chế rồi!
Nay đội trưởng và những người khác đang không hôn mê... Thì cũng chưa gượng lại được, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi... Hoàn toàn không kịp... Đánh thức ta... Không được... Bắt buộc... Phải tự cứu!
Mọi thứ Klein nhìn thấy trước mắt đều trở thành những cảnh quay chậm như đời trước, các khớp xương trên toàn cơ thể cũng như bị rót nhựa cao su mà chậm chạp đi như suy nghĩ của hắn. Hắn hoàn toàn không hứng thú với việc trở thành rối gỗ người thật chút nào, nên nhân cơ hội chưa bị khống chế hoàn toàn bèn tìm cách tự cứu bản thân.
Đánh bản thân... Chắc chắn... Không được... Bắt buộc... Ngoại lực...
Ngoại lực... Thử một lần... Không thể trì hoãn, không thể nghĩ gì thêm, Klein lập tức bắt được linh cảm, cử động đầu gối” rỉ sắt bước từng bước ngược chiều kim đồng hồ. Cùng lúc đó, hắn không định thoát khỏi chiếc thòng lọng vô hình đang “thắt chặt” cổ họng mình mà lẩm nhẩm trong lòng:
“Phúc Sinh... Huyền Hoàng... Tiên Tôn...”
Hắn định nhờ thế giới thần bí trên màn sương xám kia để đánh thức bản thân, từ đó không bị vật phong ấn “2 - 049” đồng hóa!
Cạc cạc cạc, đầu gối và mắt cá chân của Klein cùng lúc vang lên những âm thanh chói tai, bước ra từng bước với dáng vẻ chậm chạp và vặn vẹo:
“Phúc Sinh... Huyền Hoàng... Thiên Quân...”
Tâm trí càng lúc càng chậm lại, Klein hệt như một chiếc máy tính chứa đầy rác và nhiều phần mềm bảo mật, cứng ngắc giơ chân trái lên bước tới vị trí đã định sẵn:
“Phúc Sinh... Huyền... Hoàng... Thượng... Đế...”
Ý nghĩ trong đầu Klein càng lúc càng cứng, càng lúc càng chậm, chỉ có thể dựa vào bản năng để đi ra bước cuối cùng.
Tới lúc này, hắn biết mình đã bị khống chế hoàn toàn, cho dù Al Harson có đứng dậy, chạy tới giải cứu kịp thời, e là cũng không cách nào đánh thức hắn được. Nhưng dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến hắn lẩm nhẩm nốt câu chú ngữ cuối cùng:
“Phúc... Sinh... Huyền... Hoàng... Thiên... Tôn...”
Nhẩm xong, tiếng gào thét và tiếng nỉ non hỗn loạn và điên cuồng tới cực điểm bỗng nhiên vang lên, tức thì làm tách rời suy nghĩ đã cứng đờ lại của Klein, khiến nó vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành những ý nghĩ không bị khống chế. Đầu óc Klein biến thành một nồi cháo sôi lục bục, hắn vô tri vô giác mà cảm nhận “thân thể” nhẹ đi, linh tính tung bay.
Màn sương mù xám trắng khôn cùng và những ngôi sao đỏ sậm xa gần lại xuất hiện trước mắt hắn, trống trải, thần bí, mơ hồ và mông lung. Những ý nghĩ rối loạn trong đầu Klein nhanh chóng lắng lại, hắn khôi phục được năng lực suy nghĩ, nhìn thần điện to lớn nguy nga kia.
“Phù... May là có tác dụng.” Hắn sợ hãi thì thầm một câu.
Dựa theo những gì quan sát được ban nãy, hắn hiểu rằng một khi lún sâu vào sự khống chế của vật phong ấn “2 - 049”, như vậy đồng nghĩa với tử vong, bình thường mà nói thì không thuốc nào cứu được. May là “nghi thức đổi vận” và thế giới thần bí trên sương mù xám của hắn không nằm trong phạm trù bình thường!
Klein đi đi lại lại, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại:
“Dù sao ta không thể cứ ở đây mãi được nhỉ? Chờ mọi người tỉnh dậy, hoặc tới gần, như vậy sẽ không cách nào giải thích được... Hiện giờ hẳn là “mình” chỉ còn cơ thể, giống hệt người thực vật... Nhưng nếu mạo hiểm trở lại thì không cam đoan là sẽ an toàn... Lỡ lại bị “2 - 049” khống chế thì sao?”
Klein bỗng vỗ trán mình một cái, khẽ bật cười: “Xem ra mình còn chưa thật sự thích ứng với thân phận “Thầy Bói” đây mà!”
Nói xong, hắn đã xuất hiện trên ghế chủ nhân của chiếc bàn dài, ngồi xuống chiếc ghế lưng cao có ký hiệu kỳ quái kia.
Klein duỗi tay cầm chiếc bút máy vừa xuất hiện từ không khí, rồi viết soạt soạt một câu xuống tờ giấy trắng hư ảo: “Trở lại thế giới thực rất an toàn.”
Ngay sau đó Klein móc hình chiếu của con lắc cảm xạ ra khỏi túi áo - qua vài lần tụ hội, hắn phát hiện chỉ cần mình mang đồ trên người là có thể đưa lên trên sương mù xám, nhưng trông hư ảo đi không ít.
Tay trái cầm sợi xích bạc, Klein làm cho con lắc thạch anh vàng gần như tiếp xúc với mặt giấy, tiếp xúc với “sự kiện“. Khi dây xích đứng vững lại, không đung đưa nữa, hắn khép hờ mắt, tâm linh bình thản mà lẩm nhẩm câu nói trên tờ giấy trắng:
“Trở lại thế giới thực rất an toàn.”
...
“Trở lại thế giới thực rất an toàn.”
...
Sau vài lần lặp lại, Klein dùng phương pháp con lắc cảm xạ bắt đầu bói toán. Hắn mở mắt ra, thấy rất rõ con lắc thạch anh vàng đang đung đưa chầm chậm, kéo sợi xích bạc xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Theo chiều kim đồng hồ là có, ngược chiều kim đồng hồ là không... Như vậy trở lại thế giới thực sẽ rất an toàn... Klein thở phào nhẹ nhõm, cất sợi xích bạc đi theo thói quen. Sau đó hắn đưa linh tính trùm lên bản thân, tưởng tượng trạng thái rơi xuống.
Sương mù xám mông lung và các ngôi sao đỏ sậm nhanh chóng hóa ảo, bay thẳng lên trên. Klein thấy bản thân đang ngơ ngẩn tại chỗ, thấy con rối gỗ đang thò nửa người ra khỏi rương sắt, cũng phát hiện dường như vật phong ấn kia đã ngừng tất cả động tác.
Tri giác của cơ thể truyền vào trong đầu, hắn vừa định cử động cánh tay để xác nhận trạng thái thân thể, thì đột nhiên một giọng nói ẩn trong tiếng gió vang lên bên tai:
“Muốn được đánh thức không? Chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi một việc, cậu sẽ được giải cứu. Đó là hãy lấy cuốn bút ký gia tộc Antigenous kia giúp tôi. Đồng ý thì gật đầu, tôi biết bây giờ cậu có thể làm được động tác này.”
Ai vậy? Hừm, hình như vật phong ấn “2 - 049” không cố gắng khống chế mình nữa... Cũng phải, nó sẽ không ảnh hưởng một người liên tục, sẽ gián đoạn... Klein giật mình, nhưng bề ngoài thì không tỏ vẻ gì.
Lúc này, giọng nói kia nhanh chóng bổ sung thêm:
“Nếu có thể hoàn thành chuyện này, cậu sẽ nhận được thêm thù lao. Tôi biết cậu là “Thầy Bói”, tôi cũng biết giáo hội Nữ Thần Đêm Tối không có danh sách 8 của nó, mà hội Mật Tu chúng tôi có thể cho cậu được. À, nói thẳng thì trước kia tôi cũng là một “Thầy Bói”, bằng không tôi hoàn toàn không dám quay lại. Vì để cho cậu thấy được thành ý, tôi sẽ nói cho cậu biết, danh sách 8 tương ứng của “Thầy Bói” là “Tên Hề“.”
“Tên Hề”? Hội Mật Tu... Klein suýt thì không giữu được trạng thái “rối gỗ hóa“. Hắn hoàn toàn không ngờ “Thầy Bói” và “Tên Hề” lại liên quan đến nhau. Chẳng lẽ định tạo ra hai tên trùm rạp xiếc à?
“Được rồi, hãy quyết định đi. Tin tôi, cậu không còn nhiều thời gian để lãng phí đâu.” Giọng nói đó lại bay tới theo gió. Đằng xa, Dunn và Lolotta vẫn đang hôn mê, Borgia thì như bị thương rất nặng, rên rỉ chứ không hề động đậy. Al Harson và Leonard Mitchell có vẻ tốt hơn, đang thử vùng người dậy.
Tại sao lại tìm tôi? Hội Mật Tu... Là tên hề áo đuôi tôm kia? Gã chạy trốn, sau đó lại lặng lẽ quay lại hòng ngư ông đắc lợi... Nhưng vì sao lại tìm mình? Hiện tại gã hoàn toàn có thể đối phó được tất cả người ở nơi này... Nghe đối phương nói xong, những nghi hoặc lập tức hiện lên trong đầu Klein.
Nếu đối phương nói gã là “Thầy Bói”, Klein bắt đầu thử dùng phong cách suy nghĩ của “Thầy Bói” để phân tích:
“Gã có gan quay lại, chắc hẳn đã bói ra được “hy vọng”, tin rằng quái vật Bieber sẽ bị tiêu diệt, tin rằng mình và mọi người sẽ bị thương nặng. Gã không tự mình lấy cuốn bút ký, không đối phó trực tiếp với mọi người, hẳn là bói ra chuyện này có nguy hiểm rất lớn, cho nên nghi ngờ đội trưởng và Lolotta đang giả vờ hôn mê, nghi ngờ đây là cái bẫy chờ gã nhảy vào.
Gã không bói được nhiều hơn, không xác nhận được trạng thái hiện tại của mình, một là có thể vì thời gian eo hẹp, chờ thêm nữa thì đám người Al Harson đã khôi phục được sức lực, hai là khinh thường mình, cho rằng không cần. Gã rất hiểu về “Thầy Bói”, tất nhiên tin rằng mình không thoát khỏi sự khống chế của rối gỗ... Gã đang dùng mình làm vật hi sinh để thử bẫy...
Theo một khía cạnh khác, điều này chứng tỏ biểu hiện của “nghi thức đổi vận” ra ngoài là gần như không có dị thường...”
Klein với đầu óc không trì trệ cảm thấy suy nghĩ thông suốt, đã nắm bắt đại khái ý tưởng và mục đích của tên hề áo đuôi tôm. Còn về lời hứa của đối phương, hắn không hề tin tưởng, “vật hi sinh” nào có nhân quyền!
Ý nghĩ vụt lóe trong đầu, Klein bắt đầu điều khiển cổ mà gian nan gật đầu một cái. Khi làm động tác này, hắn thật sự biết rõ mình đã thoát khỏi sự khống chế của vật phong ấn “2 - 049“.
Hắn vừa gật đầu xong, ở cách hắn hai, ba mét về một bên, một “màn sân khấu” trong suốt bỗng động, phác thảo ra bóng một tên hề mặc áo đuôi tôm, mặt bôi thuốc màu, chính là thành viên hội Mật Tu bỏ trốn lúc trước.
Lúc này vì ban nãy quay người về phía ngược lại hòng thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn “2 - 049” nên Klein đưa lưng về phía rương sắt đen, đưa lưng về phía rối gỗ, mà tên hề áo đuôi tôm ở một bên sườn hắn với mục đích một là rời xa vật phong ấn, hai là tránh né họng súng của hắn, có vẻ gã là người khá cẩn thận.
Tên hề áo đuôi tôm rút một tờ giấy thật dài ra khỏi túi áo, rồi rung một cái thật mạnh khiến tờ giấy duỗi ra thẳng tắp, hệt như côn gỗ. Gã cầm cây “côn gỗ” này chọc vào bả vai Klein từ cách hắn hai, ba mét, nhằm đánh thức Klein.
Kẻ này có vẻ hiểu biết về “2 - 049” đây, biết chỗ nào có mùi của hậu duệ Antigenous để lại thì rối gỗ sẽ điên cuồng, có thể khống chế hai người cùng lúc... Gã cũng biết việc ném đá là không hiệu quả? Chí ít mình chưa thấy đội trưởng và những người khác làm thế bao giờ... Klein tuy không rõ tại sao về sau rối gỗ “2 - 049” không tiếp tục đồng hóa hắn, nhưng cũng không dám ở lại trong phạm vi 5 mét đó lâu hơn, bởi vậy rất cảnh giác và chờ đợi cơ hội.
Khi chiếc côn do tờ giấy biến thành chuẩn bị đụng vào vai, Klein bỗng giơ tay trái lên một phát bắt được đầu của “côn gỗ”, kéo mạnh ra sau. Tên hề áo đuôi tôm không phòng bị nên bị kéo mà nghiêng ngả lao tới trước, khiến khoảng cách giữa gã và Klein rút ngắn lại còn chưa tới hai mét. Cùng lúc đó Klein vốn đã chuẩn bị trước dùng đầu ngón tay phải bấm cò súng lục.
Pằng! Pằng!
Hắn bắn hai phát liên tục, nhưng không nhắm vào tên hề áo đuôi tôm, mà nhắm vào một bên của vật phong ấn “2 - 049” ở đằng sau gã, vốn đã đi xa khỏi gã.
Tiếng súng chưa vang, tên hề đã chủ động từ nghiêng ngả thành lăn người, tiến hành việc né tránh theo bản năng.
Klein buông “côn gỗ tờ giấy”, rồi cất bước lao vọt ra vài mét, thoát khỏi phạm vi “nguy hiểm“.
Tên hề áo đuôi tôm vừa lăn hai vòng, đang định quay người nhào ra ngoài thì đầu đã ong ong, suy nghĩ nhanh chóng chậm lại.
Thôi xong! Hắn cố ý khiến mình... né tránh về phía “rối gỗ Antigenous”! Ta ở trong... phạm vi năm mét... Tại sao hắn... không bị... “Rối gỗ“... “Antigenous“... khống chế...
Tên hề áo đuôi tôm dừng lộn người, các khớp xương trên người gã như mọc rỉ sắt.
Lúc này Klein đã quay người, hai tay cầm súng nhắm thẳng vào mục tiêu đang hành động rất chậm kia. Trong mắt hắn, đây chả khác gì một bia ngắm cố định cả.
Vì lúc trước được chứng kiến trận chiến giữa tên hề áo đuôi tôm và Dunn, Al và Lolotta, Klein biết gã có hành động nhanh nhẹn, rất giỏi lăn lộn, cho nên dù khoảng cách giữa cả hai chỉ có hơn hai mét, hắn vẫn cẩn thận từ bỏ việc bắn trực tiếp mà chuyển thành ép đối phương phải trốn tới “sân nhà” mà hắn suy tính từ trước, đó là gần vật phong ấn “2 - 049“.
Mà nếu rối gỗ không có tác dụng, tên hề áo đuôi tôm cũng xác nhận bản thân rơi vào “cạm bẫy”, nên hành động nhào tới chỉ là để chạy trốn chứ không có uy hiếp gì.
Pằng!
Trong ánh mắt khó có thể miêu tả của tên hề kia, hắn tỉnh táo bóp cò.