Dịch giả: nhockd255
Nhìn Swain đang đứng trước thi thể quái vật, lại quay đầu nghìn Kẻ Trừng Phạt phụ trách khống chế quái vật đang nhấc đồng đội đang hôn mê, Klein bỗng cảm thấy một sự bi thương khó nói thành lời xộc lên trong đầu.
Bất kể là thành viên của Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay Trái Tim Máy Móc thì đều không thể trở thành anh hùng, bởi vì tất cả những gì bọn họ làm đều không thể để cho dân chúng biết, mà chỉ nằm sâu trong các loại tài liệu văn bản mật, nhưng những nguy hiểm và đau đớn mà bọn họ phải chịu đựng lại chân thực và rõ ràng đến thế.
Có lẽ một ngày nào đó, đối thủ của mình cũng sẽ là đồng đội... Klein thở dài im ắng, cảm thấy sức nặng đè nặng trĩu trong những từ như “Kẻ Gác Đêm”, “Kẻ Trừng Phạt” và “Trái Tim Máy Móc“.
Lúc này, Neil thở dài: “Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ.”
“Vâng.” Klein nhặt gậy lên, đang định bước đi thì bỗng thấy Neil vẫn ôm tay trái như trước, bèn hỏi quan tâm: “Ông bị thương à?”
Neil cười khà một tiếng: “Bị mảnh vụn đâm vào. Nếu là lúc trẻ, chắc chắn tôi sẽ né được ngay. May mắn là đây chỉ là vấn đề nhỏ.”Ông ta buông tay phải để Klein nhìn thấy miệng vết thương nhỏ trên mu bàn tay trái hãy còn đang rỉ máu.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, Klein vừa đi xuống theo cầu thang mạn vừa ngậm ngùi:
“Neil, ông còn tỉnh táo hơn là tôi tưởng. Trong lúc con quái vật kia cách ông chưa tới hai mét, thế mà ông còn bình tĩnh đọc chú ngữ để sử dụng bùa chú.”
Tuy lúc ấy quái vật do Kẻ Trừng Phạt mất khống chế biến thành đang lao tới Klein, nhưng Neil vẫn cách hắn ta một khoảng cách rất gần.
Nghe hắn khen, Neil lập tức cười ha ha: “Tôi là Kẻ Gác Đêm thâm niên rồi. Trong những tình huống nguy hiểm mà tôi từng trải qua ấy, chuyện như vừa rồi còn không thể vào được top 10. Tôi nhớ có lần tôi với Dunn tuần tra ở nghĩa trang Raphael. Lúc ấy có người chết biến thành xác sống từ bao giờ không biết, rời khỏi huyệt, mai phục trong bóng của cây cối. Tôi đi ngang qua đó, hoàn toàn không nhận ra là nó ở đó, lúc ấy định tìm một chỗ kín kín để, hì hì, cậu biết mà. Kết quả là nó nhào tới từ phía sau, bóp lấy cổ tôi.”
Klein nghe mà sợ hãi, suy đoán: “Trong lúc như vậy, ông còn tỉnh táo sử dụng bùa chú, hoặc “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” có thể thi triển pháp thuật nhanh chóng?”
Neil liếc hắn một cái, khẽ cười: “Không, là Dunn kéo xác sống kia vào giấc ngủ say đúng lúc. Tôi kể cho cậu chuyện này là để cậu biết rằng, làm Kẻ Gác Đêm ấy, không những phải tin tưởng vào bản thân, mà còn phải tin tưởng đồng đội.”
“...” Klein im lặng vài giây, nửa nói giỡn lại nửa thật lòng: “Neil, hôm nay ông thật cơ trí.”
Neil nhảy xuống bến tàu, trả lời với ngữ khí kiểu coi nhẹ: “Đó là vì bình thường cậu chỉ biết tới khía cạnh nhỏ bé không đáng kể của tôi mà thôi.”
Hai người ra khỏi bến tàu, trở lại trước quán bar Ác Long.
Klein cất súng, ỷ vào gậy mà cởi áo khoác, nương theo ánh sáng đèn khí gas kiểm tra xem nó có bị xướt xát gì không.
“May quá, chỉ bị dính ít giằm gỗ và bẩn đôi chỗ mà thôi...” Hắn nhổ mấy thứ đâm vào áo, phủi phủi sạch tro bụi rồi mặc lại.
“Neil mỉm cười nhìn, thản nhiên bồi thêm một câu với ngữ khí bắt chước hắn: “Tiếc quá, không được thanh toán rồi.”
“...” Tạm thời Klein không biết nói gì cho đúng.
Tôi không phải người như vậy! Hắn nhấn mạnh một câu như thế trong lòng.
Lúc này xe ngựa công cộng đến. Klein lấy đồng hồ bỏ túi ra xem.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải về nhà đây.” Hắn quay đầu nói với Neil.
Neil gật đầu nói: “Về thưởng thức bữa tối đi, không phải suy nghĩ “bùa chú ngủ say” vừa rồi. Tôi sẽ đòi Swain bồi thường. Lão ấy là nhiều tiền lắm. Đương nhiên không phải hôm nay, tôi cũng phải chú ý tới cảm xúc của lão chứ.”
“Cảm ơn sự hào phóng của ông...” Klein há miệng, cuối cùng chỉ nói được câu này.
Hắn bước nhanh lên xe ngựa, trở lại phố Hoa Thủy Tiên. Lúc này là hơn bảy giờ, trời đã tối om.
Lấy chìa khóa mở cửa, Klein thấy Melissa đang cởi mũ treo lên giá để mũ, bèn cười hỏi một câu thừa thãi: “Em cũng mới về à?”
Lúc này cảm xúc phức tạp ban nãy của hắn bỗng chốc tan sạch, toàn thân thoải mái, cảm thấy ấm áp.
“Hôm nay trường em có tiết hoạt động thực tế.” Melissa giải thích rất nghiêm túc.
Klein ngửi ngửi thấy mùi đồ ăn, giật mình, bèn hỏi theo bản năng: “Vậy ai đang nấu bữa tối?”
Nói xong, cả hắn và Melissa đồng thời đáp: “Benson!” Với ngữ khí có vẻ kinh hoảng.
Lúc này, nghe thấy hai người nói chuyện, Benson vừa đi ra khỏi phòng bếp vừa lau tay lên tạp dề, bèn nói:
“Chẳng lẽ hai đứa không tin vào tay nghề của anh à? Anh nhớ lúc Melissa còn chưa biết nấu ăn, lúc hai đứa còn nhỏ toàn chờ anh về, rồi nhìn anh nấu nướng với ánh mắt khát khao. Thực ra nấu nướng đơn giản lắm, ví dụ như thịt bò hầm khoai tây chẳng hạn, đầu tiên là nấu thịt bò, sau đó thả khoai tây, rồi thêm gia vị là xong...”
Klein và Melissa liếc nhau, đều im lặng.
Dựa lên gậy, bỏ mũ xuống, Klein lại cười nói: “Em cho rằng đã đến lúc thuê hầu gái rồi. Ăn tối không đúng giờ thường xuyên sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng em không mong lúc chúng ta nói chuyện lại có người lạ bên cạnh, như vậy sẽ khiến em cảm thấy không được tự nhiên.” Theo bản năng Melissa lại tìm lý do để phủ quyết.
Klein vừa cởi áo khoác vừa cười nói: “Không phải để ý...”
Đúng lúc này, mặt hắn cứng đờ, dừng động tác lại: Nguy hiểm thật, suýt nữa thì tiện tay cởi luôn áo khoác, mà súng vẫn còn ở dưới nách kia.
“Khụ khụ.” Hắn hắng giọng, vờ như không gì xảy ra: “Không phải để ý, chúng ta về nhà thì sẽ cho hầu gái về phòng cô ta nghỉ ngơi. Anh không nghĩ chẳng ai là không muốn nghỉ cả, ừm, bắt buộc phải tìm người nào chịu khó học nấu ăn nữa.”
Hắn không muốn tương lai phải chịu đựng sự tàn phá của thế lực đồ ăn bóng tối.
Benson đứng ở cửa phòng bếp, gật đầu đồng ý: “Chờ lúc nào rảnh, chúng ta có thể tới Hiệp hội Người hầu Phụ giúp Gia đình thành phố Tingen, bọn họ rất hiểu biết và có nguồn tài nguyên phong phú về chuyện này.”
“Vâng, cứ quyết định thế đi!” Klein bỏ qua ánh mắt không chút bằng lòng của Melissa.
...
Nhà tử tước Grilint ở khu Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey Hall dẫn hầu gái Annie rời khỏi vũ hội, lên tầng hai, tới căn phòng ngủ mà tử tước đã bố trí từ trước.
Dưới sự giúp đỡ của Annie, cô chậm rãi cởi bộ váy hoa lệ và chiếc giày khiêu vũ nhẹ nhàng, rồi mặc chiếc áo choàng màu đen đã được chuẩn bị từ trước.
Đội mũ lên, Audrey đứng trước gương, bắt đầu quan sát bản thân.
Cô thấy quá nửa khuôn mặt đã bị mũ trùm đầu che khuất, chỉ để lộ đôi môi duyên dáng.
Áo choàng màu đen, khuôn mặt giấu trong bóng tối, cảm giác thâm trầm và bí ẩn... Đây chính là kiểu ăn mặc trong mơ của mình! Audrey mừng rỡ nghĩ.
Không yên tâm cho lắm, cô lại kéo lớp mạng voan mỏng màu đen của chiếc mũ mềm màu lam bên dưới lớp mũ trùm đầu, khiến khuôn mặt mình trở nên mơ hồ.
“Không sai, chính là như này!” Audrey đút chân vào trong đôi ủng ngắn da bò, rồi nghiêng đầu nói với Annie: “Cô chờ tôi ở đây, bất kể ai đến cũng không được mở cửa.”
Annie nhìn cô chủ của mình với ánh mắt bất đắc dĩ: “Cô chủ à, nhưng cô phải cam đoan rằng lần này không đi quá một giờ nhé.”
“Cô phải tin tôi chứ, mấy lần trước tôi luôn tuân thủ lời hứa mà.” Audrey cười tới ôm cô ta một cái, rồi hôn lên má cô ta.
Sau đó, cô nhẹ nhàng lùi ra sau vài bước, đội mũ trùm lại, quay người theo cửa ngầm rời khỏi phòng ngủ này.
Cô đi một mạch tới cửa hông của nhà tử tước, thấy một cỗ xe ngựa đứng chờ nơi đó.
Grilint, chủ nhân ngôi nhà đứng trong bóng tối, liếc Audrey một cái rồi ca ngợi từ tận đáy lòng: “Trang phục của cô thật là, ừm, theo từ mà Russel đại đế hay dùng để miêu tả, rất ngầu!”
“Cảm ơn.” Audrey khẽ nhấc áo choàng lên, tao nhã và thoải mái cúi người thi lễ.
Hai người lên xe ngựa, ra khỏi biệt thự, chạy chừng mười phút thì tới một tòa nhà.
Bên ngoài cửa, Audrey thấy “Người Học Việc Filth Wall mà cô hay gặp gỡ với bạn của cô ta, “Trọng Tài” Hugh Dirchard.
Filth có mái tóc nâu hơi quăn, đôi mắt màu lam nhạt mang theo vẻ biếng nhác. Cô ta chỉ vào Hugh Dirchard: “Cô ấy là một người thuyết phục xuất sắc, có thể giúp các vị lấy được thứ mà các vị muốn.”
Hugh Dirchard khá thấp, chỉ chừng 1m5 gì đó. Khuôn mặt cô ta đẹp đẽ và dịu dàng, nhưng chưa trưởng thành hoàn toàn, trông khá ngây ngô.
Tuy có mái tóc vàng ngang vai thô và rối, lại mặc trang phục luyện tập kỵ sĩ truyền thống, nhưng cô ta toát ra sự uy nghiêm khó nói nên lời và sức hút khiến người ta phải tin tưởng.
Audrey đã gặp cô ta vài lần, khẽ cười chào hỏi:
“Hugh, tôi có thể tin cô được không?”
“Cô không phải lo.” Hugh Dirchard cười, rồi chìa tay làm tư thế mời.
Ngay khi cô ta cất bước đuổi theo Audrey và tử tước Grilint, một tiếng “ting” vang lên.
Audrey nhìn lại, thấy một con dao găm ba cạnh lóe ra ánh sáng lạnh lẳng lặng nằm bên chân Hugh Dirchard.
“...” Audrey nhìn cô ta, cô ta nhìn Audrey, cả hai quên việc nói chuyện.
Mười mấy giây sau, Hugh Dirchard nhanh nhẹn ngồi xuống nhặt con dao ba cạnh kia lên, giấu nó sau người.
“Chúng ta phải phòng bị điều bất trắc. Có người lý trí không đủ, không dễ bị thuyết phục.” Hugh Dirchard nghiêm trang giải thích.
Audrey không lên tiếng, chỉ gật đầu, rồi nhỏ nhẹ trả lời: “Tôi tin cô...”
“Đây là công cụ khiến một số kẻ phải bình tĩnh và ngồi xuống nói chuyện với chúng ta.” Filth quay sang nhìn mặt cỏ, bổ sung thêm một câu.
Bốn người không nói gì thêm, tiếp tục bước đi, gõ lên chiếc cửa gỗ.
Kẹt, cửa từ từ mở ra. Đã tiến vào trạng thái “Khán Giả”, Audrey thấy bên trong có không ít người đang ngồi rải rác. Bọn họ dùng đủ mọi cách để che giấu khuôn mặt thật, ví dụ như dùng mũ trùm hoặc mặt nạ. Nhưng cũng có kẻ mặc kệ, cứ phơi bày hẳn khuôn mặt mình ra.
Gần như trong chớp mắt, Audrey chú ý tới người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi trên sô pha đơn.
Người này cũng đội mũ trùm, giấu khuôn mặt mình trong bóng của chiếc mũ.
Ông ta lặng lẽ nhìn khách tới, gây cho người ta cảm giác như kẻ bề trên đang nhìn xuống.
Ánh mắt rất tự tin, nhưng vô cùng ghê tởm, luôn di chuyển trên người mình, hệt như hai cái xúc tu trắng và trơn tuột đang định lột quần áo của ta ra... Audrey có giác quan sâu sắc, sự quan sát cẩn thận, bình tĩnh phán đoán, nhưng người suýt thì nổi da gà.
Lúc này Filth giới thiệu: “Đó là ngài A, một người phi phàm rất mạnh, là người triệu tập buổi tụ hội bí ẩn này.”