Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 155: Chương 155: Vội vã gặp nhau




Dịch: nhockd255

Klein lắng đọng tâm tình vui vẻ rồi đi xuống lòng đất. Hắn bước tới ngoài cửa Chianese, gõ cánh cửa của căn phòng canh gác đang mở rộng.

Loya Raideen ngồi trong phòng đã dọn sẵn đồ dùng cá nhân, thấy người thay ca đến thì lập tức sửa sang lại đầu tóc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sau khi chào hỏi nhau xong, Klein đột nhiên nói: “Tiến độ nắm bắt ma dược của tôi không tệ, vừa mới chia sẻ với đám người Frye, có gì cô tìm bọn họ trao đổi nhé.”

Khuôn mặt Loya vốn bình tĩnh chợt trở nên kinh ngạc, cô liếc Klein một cái, môi mấp máy vài lần rồi mới đáp: “Ừ.”

Loya ạ, chỉ mong chút nữa cô vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh này... Hiện giờ vẫn còn một đám người vẫn đang ngây ra trong phòng giải trí kìa... Klein cười, đi tới sau chiếc bàn, quen thuộc cầm lon mạ bạc đựng cà phê Fermer của Dunn Smith.

Sau khi pha xong một cốc cà phê tỏa mùi thơm ra khắp nơi, Klein nhàn nhã ngồi xuống, nhìn hành lang tĩnh lặng bên ngoài, để mặc cho suy nghĩ bay cao bay xa:

“Hy vọng mọi hành động của thầy Azcot đều thuận lợi, đừng để lại đầu mối gì... Không, cho dù có đầu mối gì thì mình cũng sẽ giả vờ như không phát hiện ra...

Không biết chiếc Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị kia bị phong ấn ở chỗ nào phía sau cửa Chianese... Ừm, nó không có đặc tính sống nào cả, cho một không gian vừa đủ là được rồi...

Nói tiếp thì đến bận bây giờ ta vẫn chưa từng đi vào cửa Chianese, không biết rõ tình hình bên trong như thế nào... Có thể khiến cho mấy chục món vật phong ấn kỳ quái lớn nhỏ đủ loại không tạo ra tổn hại gì, cũng không thoát được sự giám thị, chắc chắn là có điểm đặc biệt, ví dụ như tro cốt của Thánh Selina?”

...

Đủ mọi suy nghĩ hiện lên trong đầu, Klein đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập kéo tới. Hắn vội vàng dồn sự chú ý ra phía cửa.

Hắn thấy lão Neil mặc trên người áo choàng màu đen kiểu dáng cổ điển, tay cầm chiếc mũ nỉ cùng màu xuất hiện ở hành lang, rảo bước thật nhanh vào trong phòng canh gác. Lão đứng đối mặt với hắn, không nói câu nào, cứ nhìn hắn chằm chằm như thế.

“Neil, có chuyện gì vậy?” Klein gượng cười hai tiếng, hắn bưng cốc cà phê thơm nức lên nhấp một hớp.

Lão lại quan sát hắn vài lần, rồi thở dài cảm thán: “Cậu lại có thể tìm được linh cảm từ châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn và thông qua ví dụ của Daly...”

“Điều này bắt buộc phải ca ngợi nữ thần, cũng nhờ có ông dạy.” Klein trả lời nghiêm trang.

Neil kéo chiếc ghế dựa ra rồi ngồi bịch xuống, nói với vẻ nản lòng: “Nếu... Nếu sớm hơn hai mươi năm thì tốt rồi, thì tốt rồi...”

Klein biết độ tuổi và trạng thái cơ thể của lão Neil đã không cho phép ông ta tiếp tục sử dụng ma dược, cho dù phần trước khi tiêu hóa hoàn toàn ma dược cũng không được, hắn giữ im lặng, không nói câu nào.

Hắn cảm thấy trong lúc này có nói gì cũng đều đang kích thích đối phương cả.

“Tôi cũng định dựa theo châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn để tìm ra cách nắm bắt ma dược nhanh nhất từ lâu rồi, tiếc rằng không đi đúng hướng. Sau đó tuy Daly đã gợi ý cho tôi thành công, nhưng khi đó tôi đã quá năm mươi, đã từ bỏ mọi nỗ lực, vô thức cho rằng đó là đặc điểm riêng của các thiên tài, kẻ bình thường như mình không thể bắt chước được.” Neil khẽ gãi cằm, trầm thấp kể lại nỗi mất mát của bản thân.

Lão im lặng mấy phút rồi ngẩng đầu lên nhìn Klein: “Thật sự khiến người ta tiếc nuối. Tới cái đuổi xế chiều này rồi, tôi mới hiểu ra mình đã bỏ lỡ cái gì.”

Hẳn là lão Neil đã hiểu mang máng về phương pháp đóng vai, khi ta chia sẻ kinh nghiệm là lập tức hiểu ra một số chuyện... Klein trấn an: “Thực ra không có khác biệt gì lớn lắm, giáo hội không hề có danh sách 8 của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn mà.”

“Có lẽ Thánh Đường có... Không, nếu bọn họ mà có thì chí ít sẽ nói tên của nó cho các chi nhánh... Không phải là mấy chợ đen không có cái này...” Neil nỉ non vài câu. Lão giơ tay chống bàn, đứng dậy, lắc đầu cười nói: “Ít nhất là tôi không bị mất khống chế, vẫn khỏe mạnh sống thêm vài thập niên... Ca ngợi nữ thần.”

Lão vẽ mặt trăng đỏ rực trước ngực, buồn bã rời khỏi phòng canh gác, không còn vẻ giảo hoạt như mọi khi nữa.

Klein dõi theo bóng lưng lão cho tới khi khuất khỏi tầm mắt, chợt thở dài một tiếng. Hắn càng không hiểu vì sao các nhân vật cấp cao của giáo hội lại muốn phong tỏa phương pháp đóng vai.

Mãi thật lâu sau, Klein mới phục hồi tinh thần, dời lực chú ý tới tư liệu Kẻ Gác Đêm trước mặt.

Từ khi kéo cậu thiếu niên thành Bạch Ngân vào trong hội Tarot, biết được nơi đó còn rất nhiều thứ giữ nguyên tên thời cổ, hắn bắt đầu ý thức phải học tập về những mặt tương tự, cố gắng nắm được những cái tên tương ứng của các vật từ kim sang cổ.

Không biết bao lâu sau, hắn lại nghe thấy những tiếng bước chân thong thả và vững vàng.

Gần như cùng lúc đó, đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh Dunn Smith mặc chiếc áo khoác gió màu đen dài qua đầu gối.

Sau khi tiêu hóa xong ma dược Thầy Bói, linh cảm của mình cũng được tăng lên... Klein gật đầu. Vài giây sau hắn nhìn thấy đội trưởng.

“Thư của cậu.” Dunn giơ tay phải lên, cổ tay khẽ rung, tung bức thư về phía Klein.

Klein phóng khoáng giơ tay lên định bắt lấy, nhưng cho dù là phán đoán hay phản ứng thì hắn vẫn còn bị lệch một chút.

Bộp!

Lá thư rơi xuống đất, bàn tay phải chìa ra đón bức thư của Klein lúng túng dừng giữa không trung.

Trong bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng đó, tay phải hắn cứng đờ, sau đó hắn lại tiếp tục giơ lên, thuận thế sửa sửa mái tóc.

“Ánh đèn khí gas đúng là vẫn không đủ sáng mà.” Klein thuận miệng nói một câu cho có, rồi cúi người nhặt lấy bức thư, liếc mắt nhìn qua.

Ngài Hornaces... Thư của Daxter Guderian... Hắn gật đầu, kéo ngăn tủ lấy con dao rọc thư ra.

Theo quy định của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, nếu bức thư được gửi riêng cho một người nào đó, những nhân viên văn chức như Roxanne sẽ đưa thẳng thư cho người đó. Còn nếu bức thư được gửi nặc danh hoặc không tìm ra người nào thì sẽ đưa tới chỗ Dunn, để anh ta quyết định.

Klein cẩn thận mở phong thư ra, rút trang giấy bên trong rồi giở ra, đọc lướt qua một lượt.

Hắn phát hiện bác sĩ tâm thần Daxter đang đề nghị nhanh chóng gặp gỡ, cũng chính vào 2 giờ chiều hôm nay.

Ông ta lấy được phương thuốc “Người Đọc Tâm” rồi à? Hay là có chuyện gì khác? Klein giơ bức thư trong tay lên, ngẩng đầu nhìn Dunn: “Đội trưởng, người đưa tin của tôi, cũng chính là người của hội Tâm Lý Luyện Kim kia, hy vọng được gặp tôi vào lúc hai giờ chiều nay.”

“Có nói là về chuyện gì không?” Dunn hỏi như đã đoán được từ trước.

“Không.” Klein lắc đầu.

Dunn suy nghĩ rồi đáp với tông giọng trầm trầm: “Vậy tạm thời để Leonard trông cửa Chianese giúp cậu. Tôi sẽ đi theo cậu, nấp ở một nơi gần đó, bởi kiểu yêu cầu gặp mặt khẩn cấp như thế này có khả năng không nhỏ là cạm bẫy, tôi đã nghe kể nhiều về những chuyện tương tự rồi. Vả lại nếu quả thật hình hình mà quan trọng thì có thể triển khai hành động với tốc độ nhanh nhất.”

... Đội trưởng, anh đúng là giàu kinh nghiệm ghê... Ừm, cứ làm việc là anh lại trở thành vị đội trưởng đáng tin cậy, không hề quên gì... Klein bèn gật đầu: “Vâng!”

...

Hai giờ chiều, trong bãi bắn súng loại nhỏ số 9 của câu lạc bộ bắn súng phố Zoutelande.

Klein liếc nhìn bia ngắm kín đầy vết đạn bắn, rồi lại nhìn bác sĩ Daxter Guderian trông có vẻ khá bất an, bèn hỏi:

“Xảy ra chuyện gì mà làm anh hốt ha hốt hoảng chạy tới quán rượu Chó Săn tìm tiểu đội lính đánh thuê vậy?”

Chỉ như vậy thì Wright, ông chủ của quán rượu đó, mới lập tức đưa thư tới công ty Bảo an Gai Đen mà không chờ Klein tự mình tới lấy.

Daxter quan sát những nét mặt và động tác cơ thể nhỏ bé nhất của Klein, rồi trầm giọng đáp: “Tôi cảm thấy dạo gần đây Hood Eugene có chút không bình thường.”

Hood Eugene chính là tên bệnh nhân tâm thần đã đưa Daxter thành thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim.

“Có biểu hiện gì bất thường?” Klein hỏi theo cách rất là có tinh thần nghề nghiệp.

Daxter thầm thở phào một hơi như đã tìm được chỗ dựa, ông ta châm chước rồi đáp:

“Hắn... Trông hắn giống như... Điên thật rồi...”

“Điên thật?” Klein kinh ngạc hỏi lại.

Không phải là Hood Eugene vì rèn luyện năng lực tương ứng với linh vực tinh thần nên mới giả làm bệnh nhân lẻn vào bệnh viện tâm thần, định từ hai mặt chính và phản để ảnh hưởng những bệnh nhân khác sao?

Thế mà hắn ta lại điên rồi, thực sự bị điên?

“Tôi cho là như vậy...” Daxter có phần nôn nóng đi tới đi lui: “Lúc trước tôi còn có thể trao đổi bình thường với hắn, vả lại còn được hắn dạy cách sử dụng năng lực phi phàm như thế nào mới đúng. Nhưng mấy ngày nay, tư duy và tình trạng của hắn trở nên rất kỳ quái. Tôi thường xuyên không cách nào trao đổi được với hắn, hệt như khi tôi điều trị cho các bệnh nhân khác. Tuy rằng, nhờ đó mà tôi lấy được thành công phương thuốc “Người Đọc Tâm”, nhưng tôi không thể khẳng định nó là thật hay giả, sợ sẽ xuất hiện biến hóa không thể kiểm soát được.”

Không sao, là một thầy bói, lại còn có được không gian thần bí trên sương mù, ta sẽ không bao giờ bị lẫn lộn giữa thật với giả... Klein thở phào một hơi, sau đó lại cau mày hỏi:

“Trước khi xuất hiện điều bất thường, hắn ta tiếp xúc với ai nhiều?”

“Chỉ có đám bệnh nhân thôi. Tôi, tôi không dám khẳng định. Không phải ngày nào giờ nào tôi cũng đều ở bệnh viện, tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi.” Daxter đáp với vẻ mặt khá nặng nề.

Klein gật đầu ra chiều đây chỉ là chuyện nhỏ:

“Đừng quá căng thẳng, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ anh. Anh hãy nhanh chóng tìm ra xem lúc trước Hood Eugene tiếp xúc với ai, ngoài ra bắt buộc phải cẩn thận xem có phải hắn đang thử thách anh không. Ừm, tốt nhất là anh cũng báo chuyện này cho thành viên khác của hội Tâm Lý Luyện Kim, để xem mấy nhân vật cấp cao bên tổ chức của anh có phản ứng gì.”

“Vâng.” Daxter đẩy cặp kính viền vàng, khôi phục sự tỉnh táo đặc trưng của Khán Giả. Sau đó ông ta lấy một tờ giấy ra khỏi túi áo, đưa cho Klein: “Đây là phương thuốc của ma dược “Người Đọc Tâm”, tôi không biết có đúng hay không.”

“Chúng tôi sẽ nghiệm chứng.” Klein cười trả lời, hắn lập tức giơ ra xem ngay tại đó.

“Vật liệu chính: tuyến yên hoàn chỉnh của thằn lằn bảy màu trưởng thành, 10 ml dịch tủy sống của thỏ Farsman.

Vật liệu phụ: 5 gam bào tử cây dẻ, 8 gam bột cỏ Răng Rồng, 3 cánh của hoa Tinh Linh trắng, 100ml nước cất.”

“Rất tuyệt.” Klein khen ngợi một câu. Hắn gấp tờ giấy lại để vào túi áo bên trong bộ âu phục.

Sau khi trao đổi thêm vài câu, xác nhận hiện tượng “nghe nhầm” của Daxter đã được giảm bớt, hắn mới cáo từ rồi đi. Hắn cận thận đi tới bãi bắn chuyên dụng của Kẻ Gác Đêm, Dunn Smith đang chờ ở đó.

“Đội trưởng, người báo tin cho tôi một phương thuốc Người Đọc Tâm, cảm ơn tôi đã giúp anh ta khống chế được việc mất khống chế, nhưng anh ta không thể xác định được nó là thật hay giả.” Klein nghiêm túc đưa tờ giấy cho Dunn: “Ngoài ra, anh ta có nhắc tới một chuyện...”

Dunn vừa xem phương thuốc vừa nghe Klein kể về chuyện của Hood Eugene, cuối cùng gật đầu nói:

“Tôi sẽ lập tức bố trí người thay phiên theo dõi bện viện tâm thần. Về chuyện này cậu còn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp nên đừng tham gia, tiếp tục về canh giữ cửa Chianese đi.”

Nói tới đây, anh nhìn Klein một cái thật sâu: “Thêm cả phần phương thuốc này, chờ khi cậu thông qua sát hạch là khỏi cần tích lũy công trạng nữa, có thể lấy được luôn ma dược Tên Hề rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.