Dịch: Đường Huyền Trang
Biên: alreii
Trong tòa kiến trúc dưới lòng đất tối tăm u ám, Klein xách đèn bão, đi một vòng quanh đại sảnh, tỉ mỉ kiểm tra xem thử có cửa vào nào khác hay không. Đương nhiên, hắn không dám đi vào hành lang dẫn đến căn phòng trong cùng, mà bầy rắn lần nữa tụ lại đã bị một cơn gió lạnh thấu xương thổi trốn hết.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn lùi về bên cạnh cánh cửa lớn, đứng cùng với ba tên xác sống nhìn tiểu thư Sharon đặt thuốc nổ vào các vị trí khác nhau.
“Dáng vẻ rất chuyên nghiệp.” Klein khẽ giọng cảm khái một câu.
Mà ba tên xác sống đó tất nhiên sẽ không trả lời hắn rồi.
Nhưng nó cũng là có lý do, hắn vẫn luôn dùng linh tính bao lấy còi đồng Azcot để bọn hắn tránh chịu phải ảnh hưởng tiêu cực. Bằng không, hắn sẽ được gặp cảnh tượng “phụ họa” cực kỳ nhiệt tình.
Vốn hắn chẳng định mang theo chiếc còi đổng cổ xưa tinh xảo này đâu, nhưng suy xét đến việc phải đề phòng ác linh âm thầm quấy phá, hắn đành phải hi sinh một ít linh tính.
“Tiểu thư vệ sĩ, không, tiểu thư Sharon nói cô ta là chuyên gia thuốc nổ, đúng là không nói khoác...”
“Cô ta vốn là làm nghề này? Hay là do danh sách nào đó trong đường tắt phi phàm khiến cô nàng am hiểu lĩnh về lĩnh vực tương tự? Dựa vào tài liệu mà mình đọc được khi còn trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm, tương tự thì có danh sách 9 Tội Phạm, Tù Nhân, Chiến Sĩ và Thợ Săn, danh sách 8 Quan Trị An, danh sách 7 Bậc Thầy Vũ Khí và Người Nắm Giữ Tri Thức. Ha, Người Nắm Giữ Tri Thức còn có một biệt danh là Thám Tử, thuộc về giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ... Những danh sách khác thì mình không rõ lắm...”
“Không biết tiểu thư Sharon là đường tắt nào đây, nhìn thì đều không giống những danh sách trên. Lần này cô nàng còn biểu hiện ra năng lực chỉ huy xác sống...”
Trong lúc Klein suy nghĩ miên man không giới hạn, Sharon đã bố trí xong, thuận tay đốt dây dẫn nổ.
Nè nè nè! Sao không ới một tiếng chứ! Lúc này Klein mới hoàn hồn, bị dọa giật cả mình, cuống quít rời khỏi đại sảnh, ra lai hành lang bên ngoài.
Mà ba tên xác sống đó vẫn bình tĩnh theo sát phía sau hắn.
“Nơi đây rất an toàn.” Chợt Sharon hiện ra lơ lửng bên cạnh hắn.
Klein thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Nơi này sẽ có bụi đất bị chấn động rớt xuống chứ?”
“Có.” Sharon dùng một từ đơn để cho ra câu trả lời khẳng định.
“Vây thì tốt.” Trong lúc nói chuyện, Klein lại lùi thêm bước nữa.
Xì xì xì, âm thanh dây dẫn bốc cháy truyền vào trong tai hắn, khiến hắn thấy hơi bực bội.
Cái tâm trạng này không phải vì hắn sợ vụ nổ sắp tới, chỉ là vì tiếng cháy vang vọng mãi không biết lúc nào mới ngưng.
“1.” Sharon chợt lên tiếng.
“Hả?” Klein không hiểu ý của đối phương lắm.
Ầm ầm!
Mặt đất rung động kịch liệt, khói bụi bỗng chốc từ phía trên rớt xuống. Tai Klein chỉ còn tiếng ong ong, tạm thời không nghe được âm thanh gì khác.
Nếu không phải hắn là Tên Hề, lúc này đã mất đi thăng bằng, ngã sấp mặt trên đất rồi.
Khụ khụ khụ! Hắn vì để dời lực chú ý nên chưa kịp chuẩn bị thế là ho sặc sụa, nhìn đằng trước thấy đá và bụi đất nhanh chóng rớt xuống, chỉ chớp mắt đã bịt kín cửa vào.
Trong cơn chấn động còn sót lại, Klein nắm chặt cái còi đồng thầy Azcot tặng, quan sát phản ứng của nó.
Tuy hắn đã xem bói trước, nhận được kết quả chuyến đi này không có nguy hiểm, nhưng dù sao nơi đây cũng liên qua đến tượng của sáu vị Thần linh chính thống. Dù là gợi ý nhận được trên màn sương mù xám thì hắn cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, với thêm có khả năng giải đọc của hắn là sai, vậy nên hắn thận trọng dùng còi đồng Azot để đoán xem ác linh có nhờ vụ nổ này thoát ra ngoài hay không.
Bề ngoài còi đồng vẫn mát lạnh và nhu hòa, không có biến đổi khác thường nào, Klein hoàn toàn yên tâm. Hắn nhìn mấy tên xác sống bên cạnh, qua ánh mắt của bọn hắn xác nhận được một chuyện, dáng vẻ hiện giờ của mình dính đầy bụi đất.
Vậy cũng tốt, hình tượng rất hợp với lý do mình chuẩn bị giải thích cho ông Miller Carter... Không uổng công mình còn cố ý thay đồ xong mới tới... Hắn đi về phía cửa vào, xác nhận nơi đó đã hoàn toàn bị bịt kín.
Với tình huống không gây ra động tĩnh lớn, tương lai quả thực chỉ có người phi phàm danh sách Người Học Việc hoặc như tiểu thư Sharon đây thì mới có thể vào trong được. Cô nàng đã loại bỏ rất nhiều đối thủ cạnh tranh có tiềm lực, khó trách là miễn phí... Klein nhìn đống đá và bụi đất, âm thầm than thở.
Đương nhiên tôi cũng vào được tôi có trạng thái giống như linh thể! Hắn mỉm cười âm thâm bổ sung thêm một câu trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỉnh bơ.
“Xong việc.” Klein búng tay cái tách, dẫn theo ba tên xác sống vội vàng và hoảng hốt trở lại tầng hầm của tòa nhà, mà Sharon không biết đã biến mất từ lúc nào.
Trong tầng hầm rộng rãi, Miller Carter căng thẳng lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cảnh cửa bí mật ở phía xa.
Sau khi thấy thám tử Moriaty và trợ thủ của hắn vẫn đầy đủ nhân số ra ngoài, ông ta lập tức thở hắt ra một hơi, vội hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”
Klein cố ý thở hổn hển nói: “Tòa kiến trúc dưới đất đó quá, quá cũ, quá lâu không được tu sửa. Vốn chúng tôi đang đuổi rắn, động tác chỉ hơi mạnh, đã khiến cả tòa kiến trúc sụp đổ luôn, may mà bọn tôi ở gần cửa nên mới kịp thời thoát ra được.”
“Bão Táp trên cao! Tòa kiến trúc đó nguy hiểm vậy sao?” Miller Carter nắm quyền đấm lên ngực trái.
“Đúng vậy, kiến trúc cổ đại có thể bảo tồn hoàn hảo cũng chỉ sót lại được mấy nơi, còn lại đều sụp đổ trong dòng sông lịch sử cả.” Klein trả lời, “Tôi dẫn ông vào xem nhé, xác nhận tình hình.”
“Nó còn sụp nữa không?” Miller cẩn thận hỏi lại một câu.
“Không đâu, bên này khá chắc chắn.” Klein cố gắng vỗ bụi đất trên người, ho khan hai tiếng, tiếp đó dẫn chủ thuê đi dạo một vòng, dừng trước cánh cửa đã bị bịt kín, mà những vách tường gần đại sảnh cũng đã sụp đổ, đằng sau đều là đá cùng bụi đất.
“Ông có thể sử dụng được khu này.” Hắn chỉ chỉ khu vực hành lang.
Miller im lặng vài giây, cảm thán nói: “May là tôi đi tìm người chuyên nghiệp như anh chứ không tùy tiện bảo người vào thăm dò, nếu không lưng tôi đã cõng mấy mạng người rồi. Được rồi, ủy thác này đến đây là kết thúc, tôi sẽ trả số thù lao còn lại cho anh.”
Trong lúc nói Miller Carter đã lấy ví tiền ra, đếm qua mới lúng túng phát hiện chỉ có ba mươi mấy bảng tiền mặt.
“May mà mình vẫn còn khoản tiền khác, bằng không phải đến ngân hàng một chuyến rồi.” Miller lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn Klein, nói: “Anh không ngại khi nhận đồng vàng chứ?”
“Không, tôi không ngại bất cứ tiền gì.” Klein mỉm cười nói.
Tiền của vương quốc Ruen ngoại trừ tiền giấy thì còn có đồng vàng, đây là để đảm bảo giá trị của tiền giấy.
Nhưng trong hơn 100 năm từ sau thời Russel đại đế, dân chúng lục địa Bắc càng ngày càng quen dùng tiền giấy, thậm chí có nghị sĩ muốn để đồng penny cũng có tiền giấy mệnh giá tương ứng.
Thực tế thì đồng bảng vàng đã rất ít được lưu thông trên thị trường, chỉ có một vài thân sĩ lớn tuổi, sẽ ở đầu kia dây đồng hồ quả quýt của mình phối thêm một chiếc hộp cố định, thả một vài đồng vàng bên trong để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Điều này vừa là để yên tâm, cũng là do thói quen.
Miller gật đầu, dọc theo sợi dây chiếc đồng hồ vàng, từ trong một túi áo nào đó móc ra một chiếc hộp lấp lánh ánh vàng.
Cạch, ông ta mở hộp, lấy ra 5 đồng vàng, đưa cho ngài thám tử trước mặt cùng với số tiền giấy đã đếm vừa nãy.
Klein không kiêng kị, sau khi đếm lại một lần, bỗng nhiên hắn búng một đồng vàng lên, đồng thời tiêu sái vươn lòng bàn tay tiếp lấy nó.
“Cảm ơn sự hào phóng của ông.” Hắn liếc hình người in trên đồng vàng, lộ ra nụ cười từ đáy lòng. Sau đó đưa tay để trước ngực, cúi người chào Miller Carter một cái.
Ừ, nếu là thám tử khác, gặp cảnh nổ sập cửa ra vào và hành lang hồi nãy, sau khi trở về chắc chắn sẽ gặp ác mộng. Trong phòng mà có những tiếng động khác thường, tinh thần sẽ trở nên suy yếu, cảm giác lúc nào cũng có người nhìn mình chằm chằm... vv, đó là do nhiễm phải khí tức ác linh, phải mất một khoảng thời gian dài mới biến mất được. Nhưng mình thì khác, chính tiểu thư Sharon đã giống hệt nữ quỷ, mình lên màn sương mù xám một chuyến thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Còn về ba tên xác sống nọ, ngay cả chết cũng không sợ, thì còn sợ gì nữa chứ? Tâm trạng Klein không tệ chế nhạo vài câu, sau đó lập tức tạm biệt Miller Carter, quay người rời khỏi tòa nhà.
Trên đường, ba tên xác sống nọ không thèm chào hỏi hắn lấy một lời đã cùng nhau đi về một phía khác.
Tiểu thư Sharon đi rồi... Không thu phí thuê ba tên xác sống thật luôn... Klein mỉm cười nhấc tay vẫy vẫy với bóng lưng của ba tên xác sống nọ.
Sau đó hắn về nhà thay quần áo bình thường, đến câu lạc bộ Cragg luyện súng.
Thuận tiện tự khao cho mình một bữa tối để chúc mừng nhiệm vụ kết thúc mỹ mãn. Sau đó Klein ngồi xe ngựa công cộng trở về phố Minsk.
Cảnh vật xung quanh âm u mờ tối được những chiếc đèn đường khí ga chiếu sáng, hắn cầm gậy batoong, nhàn nhã dạo bước bên đường.
Đột nhiên hắn có dự cảm không tính là tốt những cũng không được xem như quá xấu.
Chuyện gì đây? Klein ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện có hai cảnh sát đang dắt một con chó nghiệp vụ đi tới, dường như đang kiểm tra gì đó ở ven đường.
Kiểm tra? Mang theo chó nghiệp vụ kiểm tra? Ảnh hưởng từ vụ án giết người liên hoàn? Hiện trường để lại mùi hương của tử đinh hương và quả lí gai, cho nên dắt theo chó nghiệp vụ? Klein không nhịn được oán thầm một câu.
Lịch sử chó nghiệp vụ xuất hiện sớm nhất có thể ngược dòng về thời kỳ của Russel, nhưng số lượng không nhiều lắm.
Suy xét đến việc trên người mình có rất nhiều đồ, rồi nghĩ đến dự cảm vừa rồi, Klein định đi đường vòng qua ngã khác
Nhưng đúng lúc này hai cảnh sát nhìn thấy hắn, ra hiệu hắn dừng lại.
Khóe miệng Klein giật giật, vẻ mặt tươi cười đứng đợi tại chỗ.
“Kiểm tra theo thường lệ.” Sau khi tới gần, một cảnh sát lấy ra giấy chứng nhận của mình.
“Được...” Klein còn chưa dứt lời, con chó nghiệp vụ kia đột nhiên gào lên, không ngừng sủa hắn.
Đây, đây là ngửi được mùi thuốc súng trên người mình? Mùi thuốc súng luyện tập từ lúc chiều còn sót lại? Klein lập tức hiểu ra, liếc nhìn hai người cảnh sát đang có vẻ mặt đề phòng, chợt nghĩ ra đối sách, mỉm cười chân thành nói: “Là như này, tôi nhặt được một khẩu súng lục trên đường, còn kèm theo túi súng và đạn nữa, đang định giao cho hai anh.”
Hắn động tác chậm rãi lấy súng lục của mình ra, giơ hai tay ngang vai, cười khá là nghiêm túc bổ sung: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không mang theo súng phi pháp đâu.”
Một cảnh sát đề phòng cao độ, người kia thì đưa tay nhận lấy súng, ngưng trọng nói: “Anh cần phải theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
“Được.” Klein đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, “Nhưng tôi có một yêu cầu, làm ơn báo cho luật sư của tôi, anh Jurgen Cooper, phải dưới sự chứng kiến của anh ấy, tôi mới chấp nhận cho soát người.”