Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 10: Chương 10




Thẩm Cường nhịn không được lùi ra cửa, thật sâu hít vào một hơi, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút, cuối cùng cũng không còn cảm giác buồn nôn.

“Dầu thắp mà bọn họ nói, chính là…… mỡ người?” Ngữ khí của anh hơi nghẹn lại hỏi.

Bây giờ nghĩ lại anh liền cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Trên mặt đất ngoài các mảnh thi thể còn có vài chiếc đèn lồng đặt trên bàn, bên trong ngoài bấc đèn còn có mỡ người đọng lại.

Biểu cảm Diêm La không có gì biến hóa, anh quét mắt một vòng quanh phòng, thấy trên vách tường treo một thanh rìu. Trên rìu thượng có vết máu loang lổ, cán nhuộm màu đen âm trầm, không biết thứ này bên trên đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, trải qua thời gian lắng đọng lại, từ đỏ tươi biến thành đen nhánh.

Diêm La nhìn thoáng qua vô số bài vị trong từ đường, trong lòng có cảm giác không hợp lí.

Bài vị trên án bày biện chỉnh tề, hơn nữa được lau dọn rất sạch sẽ, làm người ta cảm thấy bọn họ thật sự kính trọng tổ tiên, nhưng nếu thật sự kính trọng thì sao lại điều chế mỡ người ở đây, hơn nữa còn để những thi thể không còn hình dạng ban đầu này vứt lung tung trên sàn, hành động này không hề có sự tôn kính nào.

“Lão đại……” Thẩm Cường kêu một tiếng.

Diêm La xoay người lại, duỗi tay cầm lấy một cái đèn lồng, nói “Chúng ta cũng đi vào Rừng ăn thịt người xem sao.”

Cầm lấy đèn lồng anh liền cảm thấy có điểm không đúng, cần đèn màu trắng nhẵn mịn, được điêu khắc rất tinh tế. Lồng đèn lại càng tinh mỹ tuyệt luân, vẽ những hình ảnh đẹp đẽ, toàn bộ đèn lồng thoạt nhìn như là hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Diêm La nhìn thoáng qua, thần sắc nơi đáy mắt trầm trầm.

Bọn họ mỗi người cầm một cái đèn lồng rời đi, sau khi châm lên, đèn liền tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

“Đèn lồng này làm thật tinh xảo.” Thẩm Cường có chút kinh ngạc, nhịn không được nhìn thêm 2 lần.

Diêm La cầm theo đèn lồng dẫn đầu đi ra ngoài, nói “Đi thôi.”

Bên ngoài sương trắng mờ mịt, nhìn xung quanh đều là mơ hồ không rõ, hơn nữa lại thật yên tĩnh, giống như không hề có vật sống ở đây vậy.

“Ơ? Phía trước có người?” Thẩm Cường đột nhiên lên tiếng, duỗi tay nắm chặt súng trong tay.

Chỗ đó có ánh sáng lóe lên, sau đó chiếu về phía bọn họ.

“Là lão đại! Lão đại!”

“…… Là Hổ Tử.” Thẩm Cường nhẹ nhàng thở ra.

Hạ đèn pin xuống, Hổ Tử chạy tới, Diêm La hỏi “Sao cậu lại ở đây? Không phải bảo các cậu bảo vệ mấy người Cố Mông sao?”

Nghe vậy, Hổ Tử trả lời nói “Là Cố Mông kêu em đến đây, em ấy nói những ác quỷ đó đã đi Rừng ăn thịt người, trong thôn hẳn là an toàn, chúng ta liền quay về…… Mọi người không biết đâu, cái cô Tô Văn kia vậy mà không phải người, thiếu chút nữa đã chém chết bọn em rồi.”

“Cậu đâng nói về cái gì thế?” Nhị cẩu hỏi,

Hổ Tử nói “Mấy thứ đó đó……”

Anh nói tóm tắt lại sự tình, nói “May mà có Cố Mông, bằng không chúng em đã thảm rồi.”

Diêm La nói “Cô ấy đã sớm biết Tô Văn không phải người, lại không nói thẳng……”

Nhưng bảo cô ta ác độc ại không phải vì cô ấy lại cứu bọn Hổ Tử, cái cô gái này, tâm tư cổ quái thật sự, thật sự là làm người đoán không được trong lòng cô ấy rốt cuộc suy nghĩ gì.



Bọn họ đi theo Hổ Tử đến chỗ đám người Cố Mông đang ẩn náu, gian nhà ở phía rìa thôn, rất gần Rừng ăn thịt người, liếc mắt một cái là có thể thấy Rừng ăn thịt người ở trên núi.

Trong bóng đêm, Rừng ăn thịt người hằn lên một hình bóng so ra còn tối tăm hơn cả màn đêm, bất luận thứ ánh sáng nào cũng không thể chiếu lọt.

Diêm La bọn họ đi vào, bọn Hứa Tâm Như lập tức lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, giống như đã gặp lại người chống lưng của mình, thật kiên định.

Cố Mông tuy rằng lợi hại, thậm chí cứu bọn họ, nhưng mấy người Hứa Tâm Như lại không hề cảm thấy một chút an tâm nào. Đại khái là bởi vì người này quá khó nắm bắt, bạn hoàn toàn không biết giây tiếp theo cô ấy muốn làm gì, cho nên cô ấy càng lợi hại thì bạn đối với cô ấy lại càng khó sinh ra cảm giác tin tưởng.

Cố Mông ngồi trên ghế, thấy đám người Diêm La, hỏi “Các anh có phát hiện gì sao?”

Diêm La khẽ gật đầu, nói “Thật là có chút phát hiện, hiện tại người của thôn Lê gia đều đi vào Rừng ăn thịt người rồi, tôi muốn đi Rừng ăn thịt người xem sao.”

Rừng ăn thịt người?

Nghe vậy, Hứa Tâm Như có hơi bất an, nói “Rừng ăn thịt người, không phải Rừng ăn thịt người sẽ ăn người sao?”

Lúc bọn họ đến đây liền có mấy bạn học bị cây ở trong Rừng ăn thịt người kéo đi, cho nên nhắc tới cánh rừng này, trong lòng cô liền cảm thấy khủng hoảng.

“Tôi cùng mấy người Nhị Cẩu, Thẩm Cường sẽ đi, các cô cậu cứ ở chỗ này là được. Người trong thôn đều đi cả rồi, mọi người ở lại chỗ này chắc là vẫn an toàn.” Diêm La nói.

Cố Mông nhướng mày, hứng thú bừng bừng nói “Tôi cũng muốn đi!”

“…… Cố Mông, không phải thân thể của bạn không khỏe sao? Bây giờ bạn đi như vậy không có gì bất tiện chứ?” Hứa Tâm Như nói.

Cố Mông nói “Tôi không đi được, chỉ cần Diêm La bế tôi là được.”

Hứa Tâm Như “……”

Đương nhiên là sẽ như vậy rồi, mình không biết nói gì nữa rồi.

Cố Mông nhìn về phía Diêm La, nói “Tôi cũng không để anh thiệt đâu, anh đưa tôi theo cùng, tôi sẽ……”

Cô nghĩ nghĩ, nói “Tôi có thể đáp ứng anh một yêu cầu.”

“Yêu cầu nào cũng được à?” Diêm La hỏi, dừng một chút, anh nói thêm một câu “Khi nào chỗ nào?”

Cố Mông gật đầu, hỏi “Bất luận yêu cầu gì, khi nào chỗ nào. Kể cả anh muốn giết người phóng hỏa hay là muốn thăng quan phát tài, chỉ cần anh nói, tôi đều có thể giúp anh.”

Diêm La không tỏ ý kiến, chưa nói cái gì, chỉ là trực tiếp đi qua bế cô lên, nới với mấy người Thẩm Cường “Đi thôi!”

Mấy người Thẩm Cường cũng không có dị nghị, tuy rằng hiện tại bộ dạng của Cố Mông hơi đáng sợ, nhưng là bọn họ cũng không dám dở trò với cô ấy. Nói không chừng, đến lúc đó bọn họ còn muốn nhờ cô ấy cứu mạng cũng nên, phải biết rằng họ chẳng biết gì về Rừng ăn thịt người đó cả.

Cố Mông thoải mái dễ chịu nằm ở trong ngực Diêm La, nói “Vẫn là anh bế thì thoải mái nhất, không để tôi xóc tới xóc lui”

Một bên Thẩm Cường “……”

Ngại quá, đã đem cô ném tới ném lui rồi.

Duỗi tay chọc chọc ngực của Diêm La, Cố Mông hỏi “Loài người các anh không phải đều thích thăng quan phát tài à? Anh thật sự không cần sao?”

Diêm La cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi “Nếu tôi nói muốn thăng quan phát tài, vậy cô làm thế nào để cho tôi thăng quan phát tài?”

Cố Mông nói “Cái này á, đương nhiên là tôi có cách của tôi.”

Diêm La nhếch môi, lộ ra một nụ cười, nói “Cô đúng là khôn lỏi, một chuyện quá đơn giản là thăng quan phát tài mà muốn tôi tiêu phí cơ hội này sao? Tôi muốn giữ cơ hội này đến lúc thật sự cần đã.”

Cố Mông “……”

Diêm La hỏi “Nếu tôi ở một nơi rất xa nhưng lại cần dùng cơ hội này, khi đó cô không ở bên cạnh tôi vậy thì phải làm thế nào? Làm sao mà phù hợp với yêu cầu bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu được?”

“……”

Suy nghĩ một chút, cô nói “Đây đúng là một vấn đề.”

Khi cô còn đang tự hoỉ, Diêm La nhìn cô một cái, duỗi tay móc ở túi quần ra bảy tám hạt châu màu đen đưa cho cô, nói “Thứ cô muốn đây.”

Cố Mông “!! Diêm La, anh đúng là người tốt!”

Cô vui rạo rực nhận lấy hạt châu, lập tức liền cầm một viên nhét vào miệng, sau đó cảm giác được một lưồng khí lạnh tan ra trong khoang miệng.

Luồng âm khí này chậm rãi chảy về phía tứ chi, sau đó trở lại lồng ngực của cô, nương theo tần suất nhịp tim nảy lên mà chậm rãi tẩm bổ cơ thể.

Tuyệt vời!

Đây là tâm trạng hiện giờ của Cố Mông.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới rìa Rừng ăn thịt người, từ nơi này nhìn vào, Rừng ăn thịt người một màu đen tối, giống như một con quái thư đang há rộng miệng chỉ cần đi vào liền bị nuốt sạch.

Thẩm Cường chà xát cánh tay, nói “Sao tự nhiên lại thấy rợn người vậy nhỉ?”

Hổ Tử cũng dùng sức gật đầu, nếu có thể thật sự không muốn đi vào.

Nhị Cẩu nói “Kỳ quái, em cảm thấy chỗ này còn đang sợ hơn so với lần trước chúng ta vào?”

Nghe vậy, Cố Mông không chút để ý liếc hắn một cái.

Diêm La nói “Vào đi thôi.”

Rừng rậm cây cối có cành không lá, màu sắc đen nhánh, cành cây không kiêng nể gì mà vươn ra ngoài, dáng vẻ thật quái dị.

“Từ từ.”

Diêm La nói một tiếng, rút dao găm ở trên đùi ra, sau đó chém một nhát vào thân cây.

Thân cây bị cắt ra, có chất dịch màu lục đậm chảy ra.

Thấy thế, Diêm La lại xác định suy đoán trong lòng. Những người của thôn Lê gia đã biến dị giống với cây cối ở đây, ngay cả máu cũng biến thành nhựa cây.

Đến nước này, bọn họ không thể được coi là người nữa rồi.

“Hic, nơi này đáng sợ quá vậy?” Nhị Cẩu quả thực muốn khóc, nhìn quanh bốn phía, trên người nổi hết cả da gà.

Thẩm Cường liếc mắt nhìn anh ta, có chút ngạc nhiên hỏi “Từ khi nào mà lá gan của cậu lại bé đi vậy?”

Hổ Tử nói “Em cảm thấy, lần này tiến vào, rừng này không đáng sợ bằng lần trước.”

“Còn em cảm thấy đáng sợ hơn ấy!” Nhị cẩu nói.

Diêm La ánh mắt lóe lóe, hỏi Cố Mông “Có chuyển gì với cậu ta vậy?”

Ý anh ta là Nhị Cẩu.

Nghe vậy, Cố Mông lười biếng nói “Là tác dụng của lá bùa, lá bùa đó vừa cứu mạng anh ta vừa giúp anh ta tăng cường cả năm giác quan, đối với các loại âm khí cũng trở nên nhạy bén.”

Cô chỉ vào Rừng ăn thịt người, nói “Nơi này tập trung rất nhiều âm khí, anh ta đi vào đây sẽ bị mẫn cảm như lưng bị kim chích vậy.”

Nhị Cẩu nghe được phong thanh, do dự trong chốc lát hỏi “…… Vậy, vậy rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu? Nghe thì có vẻ như là chuyện tốt.”

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi!” Thẩm Cường nhìn anh ta một cái, nhịn không được ghen tị nói “Cậu đúng là kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc.”

“Chuyện tốt sao?” Nhị Cẩu gãi đầu, nhịn không được ngây ngô cười haha.

“Tuy rằng có đèn lồng, nhưng tôi cảm giác Rừng ăn thịt người hình như không đáng sợ như vậy nữa.”

Cảm giác chính là thứ thật huyền diệu, giống như lần trước vào đây bọn họ cảm giác lưng như bị kim chích, toàn thân căng cứng luôn trong trạng thái cảnh giác.

Nhưng lần này không thế, cái sự lạnh lẽo, ghê rợn đó đã giảm đi nhiều.

Chẳng lẽ là bởi vì người của thôn Lê gia vào đây?

Đám người Thẩm Cường nhịn không được suy đoán.

Còn Cố Mông thì sao, cô ấy nằm ngoan ngoãn súc ở trong lồng ngực Diêm La, dáng vẻ khô gầy kia nhìn qua cực kì vô hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.