Bởi vì chuyện của quỷ đồng nên mọi người đều chẳng thể ngủ ngon được. Một đám ỉu xìu, ngáp liên liên tục.
Đến giờ ăn sáng, Cố Mông mang cả con chim tước xuống dưới, tiện tay cầm luôn cái tổ bằng khăn của nó. Sau đó bảo dì Trương cầm chút gạo vụn cho vào một cái bát nhỏ để làm bữa sáng cho nó.
Chú chim này lông xù xù, dáng vẻ ăn uống cũng rất ưu nhã, ăn chút gạo kê sau đó lại uống nước, cuối cùng liền lấy miệng chải chuốt lông chim của mình, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.
Cố Phạn tò mò hỏi “Đây là thú cưng Chị Cả nuôi à? Sao lại béo như thế?”
Trong loài chim tước, con chim nhỏ này chính là con béo nhất, quả thực giống như quả bóng, rất thu hút sự chú ý.
Cố Mông lắc đầu, có chút ghét bỏ nói “Không phải chị nuôi, là ngày hôm qua tự nó bay tới rồi ăn vạ không chịu đi.”
Vừa nói muốn thả nó, tên này liền lăn lộn tại chỗ, ngã xuống đất không dậy nổi sống chết không làm, quả thực y như đang ăn vạ.
Đương nhiên khi nó rũ lông thế này càng giống quả cầu hơn.
Cố Nguyệt nhìn cô một cái muốn nói gì đó, lại nhìn vết thương trên cổ Triệu Dĩnh, nghĩ đến sự lợi hại của Cố Mông lập tức liền câm miệng.
Sắc mặt của Triệu Dĩnh không được tốt, đặc biệt là nhìn thấy Cố Mông càng cảm thấy cổ đau, nhịn không được cắn chặt răng.
“Mẹ.” Cố Nguyệt làm nũng với bà, nói “Hôm nay con muốn đi mua quần áo, con hết quần áo mặc rồi này. Với cả Cao Tư tiên sinh sẽ tổ chức một bữa tiệc vào tháng tới, con nhất định phải mua một bộ lễ phục thật đẹp……”
“Cao Tư tiên sinh?” Nghe thấy cái tên này, Triệu Dĩnh ném bức tức ra sau đầu, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt hỏi một câu.
Cố Nguyệt gật đầu, mang theo vài phần rụt rè cùng đắc ý, cô nói “Mẹ biết đấy, thư mời tiệc tối của Cao Tư tiên sinh rất khó có được mà.”
Tuy Cao Tư tiên sinh mới đến thành phố S có hơn hai năm, nhưng người này luôn mang lại cho người ta cảm giác thần bí. Ngoài chuyện biết anh ta là con trai của một vị bá tước nào đó ở Anh quốc gia thế không tầm thường ra, sự hiểu biết của mọi người về anh rất ít ỏi.
Tuy nhiên dù ít ỏi nhưng chỉ cần là tin tức về anh ta đã cũng đủ làm các cô gái ở thành phố S phát điên lên rồi, hận không thể lập tức gả cho anh.
Thêm nữa, người đàn ông này còn có một khuôn mặt cực kì điển trai.
Nghe vậy, Triệu Dĩnh cũng có chút vui mừng trong lòng, người làm mẹ nên tất nhiên bà hy vọng Cố Nguyệt có thể tìm được một người bạn đời xuất sắc. Nếu có thể gả cho Cao Tư tiên sinh, vậy Cố Nguyệt không phải sẽ là con dâu của bá tước Anh quốc sao.
Không thể không nói, mẹ con hai người này tâm linh tương thông, suy nghĩ giống nhau như đúc.
“Mẹ nhớ lễ phục thiết kế cao cấp của nhà Oon rất không tồi, cơm nước xong chúng ta liền đi xem nhé.” Triệu Dĩnh cao hứng nhìn Cố Nguyệt, nói “Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta xinh đẹp, cũng chỉ có quần áo của nhà Oon mới có thể xứng đôi.”
Oon là nhãn hiệu cao cấp, vô số cô gái đều lấy việc sở hữu bộ lễ phục này là niềm vinh quang, bởi vì quần áo của nhà này thật sự là quá khó mua, cũng thật sự quý giá. Mỗi kiện quần áo đều là độc nhất vô nhị, đương nhiên giá cả cũng cao độc nhất vô nhị.
Nghe thấy Triệu Dĩnh nói như vậy, Cố Nguyệt quả thực mừng nhảy cẫng lên, cô cứ nghĩ mình mua đặt thiết kế một bộ ở nhà She là được,không nghĩ tới Triệu Dĩnh vừa mở miệngn đã chọn là “Oon”.
“Cảm ơn mẹ!” Cô lập tức cảm ơn Triệu Dĩnh, thanh âm kia ngọt đến độ làm người ta hơi ngấy.
Một bên Cố Phạn có chút tò mò hỏi “Cao Tư tiên sinh, Cao Tư tiên sinh nào, sao con chưa nghe qua cái tên này bao giờ nhỉ? Người này rất nổi tiếng sao? Anh ta đẹp trai lắm à?”
Ít nhất, có thể bị Cố Nguyệt nhìn trúng thì nhan sắc sẽ không quá kém.
Nghe vậy, Cố Nguyệt vội vàng liền kể về gia thế của Cao Tư tiên sinh, cuối cùng nói “Cao Tư tiên sinh đẹp trai lắm, từ từ, con có ảnh chụp ở đây, để cho mọi người xem nhé!”
Cô lấy di động ra, tìm một tấm ảnh trong đó, hào hứng chìa ra cho mọi người xem.
Người thanh niên trong ảnh chụp có đặc trưng của người Châu Âu, mũi cao, làn da rất trắng, đôi mắt màu lam mà tóc lại màu bạch kim. Anh ta mặc tây trang màu trắng, cả người anh ta như phát ra một luồng hào quang. Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông cực kì đẹp trai, xuất sắc, ít nhất bên ngoài trông giống như thế.
Cố Nguyệt hưng phấn nói “Nghe nói Cao Tư tiên sinh rất thích truyện cổ tích, chính là người yêu trẻ con đấy.”
“Yêu trẻ con à, vậy tốt quá, nếu sau này có con thì sẽ kiên nhẫn với con cái lắm……” Triệu Dĩnh lập tức nói.
Hai mẹ con hứng thú bừng bừng thảo luận, dường như Cố Nguyệt đã nắm được trái tim của Cao Tư tiên sinh, ngay sau đó đối phương liền trở thành con rể của nhà họ Cố gia bọn họ vậy.
Thấy thế, Cố Phạn nhịn không được bĩu môi mất hứng. Cậu quay đầu, thấy Cố Mông cau mày như đang tự vấn điều gì, biểu cảm thậm chí còn hơi cứng lại.
“Chị Cả, chị cảm thấy vị Cao Tư tiên sinh thế nào?” Cố Phạn hỏi.
Cố Mông nói “Cũng bình thường, nhưng mà chị thấy người này cũng không phải hạng tốt đẹp gì đâu.”
Người thanh niên ngoại quốc trên ảnh có vẻ đẹp gió mát trăng thanh ở trong mắt người khác, tóc vàng mắt xanh giống như là vương tử trong truyện cổ tích. Nhưng ở trong mắt Cố Mông đó là một khuôn mặt dữ tợn, trên người mang theo một loại máu tanh cực kì yêu tà.
Nói tóm lại, người này trông cũng không phải loại tốt lành gì. Thậm chí, trên tay anh ta còn dính mạng người, cho nên trên người có nghiệt và sát khí quá nặng.
Cố Mông nói lời này là thật lòng, cô chưa bao giờ nói dối. Nhưng ở trong mắt Cố Nguyệt lại cảm thấy cô đang ghen ghét chuyện mình có thể đến tiệc rượu của Cao Tư tiên sinh cho nên mới nói bậy.
“Tôi thấy chị đang ghen tị thì có!” Cố Nguyệt đắc ý nhìn cô, trong lòng cảm thấy cực kì vui sướng, đặc biệt là gần đây Cố Mông thường xuyên làm mình nghẹn họng.
Bây giờ thì cục tức này cũng được nuốt trôi rồi.
Cô đắc ý nói với Cố Mông “Cao Tư tiên sinh ôn nhu thiện lương, đối đãi với phụ nữ cũng rất lịch sự, chị không cần nói xấu anh ấy như thế đâu.”
Cố Mông không nói gì, cô chỉ nhìn kĩ mặt của Cố Nguyệt đang ửng hồng có hơi suy nghĩ.
Lúc ở bệnh viện, cô đã phát hiện tướng mạo của Cố Nguyệt có mệnh đào hoa nhàn nhạt, mà hiện tại mệnh đào hoa lại càng dày đặc.
Trong mắt mang xuân sắc, mắt chứa xuân tình, rõ ràng chính là xuân tâm nở rộ, tướng gặp đào hoa. Chỉ là đào hoa này có lẫn vài tia máu trong màu hồng phấn này, điều này cho thấy đào hoa mà Cố Nguyệt gặp được là một đóa hoa héo, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Tôi cảm thấy cô vẫn không nên đến bữa tiệc đó, có thể sẽ mất mạng đấy.” Cố Mông nói, nhếch môi để lộ hàm răng trắng bóng với Cố Nguyệt.
Vừa nói đến chứ “Mất mạng”, giọng nói của Cố Mông trở nên lạnh lẽo làm Cố Nguyệt cảm thấy hình như có gió lạnh thổi đến khiến cô nhịn không được rùng mình một cái.
Cố Nguyệt cau mày, cảm thấy Cố Mông chắc chăn đang nguyền rủa mình, có chút tức giận nói “Chị mới mất mạng thì có, chị quên những lời bác sĩ nói rồi à, chị còn sống đến giờ chính là một kỳ tích và chị có thể chết bất cứ lúc nào.”
Nói tới đây, trong lòng cô cảm giác thật sự sảng khoái. Ngày nào đó Cố Mông chết đi, chỉ sợ cô mừng đến mức bắn pháo hoa ăn mừng mất.
Trong khi cô ta đang tự mình chìm đắm trong sự sung sướng, cha Cố lại cực kì phẫn nộ, nổi giận nói “Con câm miệng!”
Cha Cố vẫn luôn là một người tốt tính, ngày thường ông bận rộn điều hành công ty lớn như Hoành Nghiệp đều không ở nhà. Nhưng khi ở nhà thì ông luôn có thái độ ôn hòa với các con, đám Cố Phạn chưa từng thấy ông có dáng vẻ phẫn nộ đến vậy.
“Ai nói với con Cố Mông sẽ chết? Con là em gái mà lại mong chị mình chết à? Uổng công trước kia cha còn thấy con là một đứa bé ngoan! Cha nói cho con biết, Mông Mông nhất định sẽ khỏi bệng, sẽ không chết!” Gân xanh trên mặt cha Cố nổi lên, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Cố Nguyệt, hiển nhiên là rất giận.
Sau khi biết tình trạng của Cố Mông, trong khoảng thời gian này ông vẫn luôn ở trong trạng thái lo âu. Lúc này thấy biểu cảm đắc ý của Cố Nguyệt, nghe thấy lời nguyền rủa của nó với Cố Mông tất cả những dồn nén bao lâu nay lập tức bùng nổ.
Ông đột nhiên tức giận đã dọa mọi người sợ, đặc biệt là người bị ông quở trách - Cố Nguyệt, biểu tình sợ hãi nhìn ông, thân thể cứng đờ không biết nên phản ứng như thế nào.
Thấy thế, Cố Mông nhẹ nhàng kéo kéo tay cha Cố, trấn an nói “Cha không cần tức giận đâu, đương nhiên con sẽ không chết, con sẽ sống thật khỏe mạnh, còn thọ hơn cả trời ấy chứ. Cho nên, cha cứ yên tâm đi, không cần lo lắng cho con.”
Khi nói lời này, hốc mắt Cố Mông cảm thấy hơi nóng, thậm chí cảm thấy trái tim nghèn nghẹn, vừa đau lòng lại có hơi phức tạp. Chỉ dựa vào bệnh mất trí nhớ của cô cũng đủ để khiến cô lí giải nổi tâm trạng lúc này của mình.
Dù sao chỉ cần biết tâm tình thật sự phức tạp là được.
Nghe lời an ủi của cô, cha Cố suy sụp, ông quay đầu nói “Mông Mông con yên tâm đi,cha sẽ không để con có vấn đề gì đâu.”
Đương nhiên con sẽ không có việc gì mà!
Cố Mông cảm thấy hiện tại trạng thái của mình khá tốt, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, mỗi ngày đều trôi qua rất êm đẹp. Cô hiểu bản thân mình hơn bất cứ ai, cho dù cả thế giới chết thì cô cũng chẳng có việc gì.
Tuy vậy, cô đã nói với cha Cố vô số lần nhưng ông vẫn không tin, vẫn luôn dùng biểu cảm thương xót nói với cô “Con yên tâm, con sẽ không có việc gì”.
Cố Mông “……”
Được, tùy ông vậy, ông ấy vui là được.
Cha Cố tức giận mắng mỏ như vậy khiến không khí trên bàn cơm trở nên ngột ngạt. Mọi người đều như chim sợ cành cong, ngay cả đám người dì Trương đi lại làm việc cũng tay chân nhẹ nhàng, sợ lại chọc tức cha Cố.
Đừng thấy ngày thường cha Cố không hay nổi giận, nhưng chính những người như vậy một khi đã nổi giận sẽ là bùng nổ như núi lửa.
Đương nhiên, trên bàn cơm cũng có người không chịu ảnh hưởng, đó chính là Cố Mông. Cô vẫn ăn ngon lành, món nào cũng thử một miếng, chẳng ảnh hưởng chút nào.
“Dì Trương, tôi muốn ăn thêm một bát cháo nữa, còn cháo không?”
Cô ngẩng đầu gọi dì Trương một tiếng, dì Trươn ai một tiếng, vội vàng chạy tới, nhìn trên bàn cơm dì Trương mụ trầm mặc một chút, mới nói “Cháo này hết mất rồi, nhưng mà cô chủ muốn ăn thêm thì trưa dì lại nấu thêm nhé.”
Lúc này, mọi người mới phát hiện nồi cháo bằng sứ trên bàn đã hết sạch.
Cố Mông ngửa đầu nói với dì Trương “Tôi thích cái thứ mềm mềm, đàn hồi trong cháo ấy.”
Nghe vậy, dì Trương suy nghĩ một chút, bừng tỉnh nói “Ý Cô Cả là tôm trong cháo đúng không ạ.”
- -- ------ ------ ------ ------ ---------
Ranh Con: Ít thanks quá, ít động lực quá!!!
Hôm nay bà làm món cháo tôm, tôm lột vỏ sạch trắng nõn nấu thành cháo ăn rất thơm ngon.
“Nếu Cô Cả thích thì tối nay tôi làm món tôm nướng nhé, vừa hay cháu trai tôi vừa tặng vài cân tôm càng xanh tươi lắm.” Dì Trương lập tức vui tươi hớn hở nói, nói đến nấu ăn chính là sở trường của bà.
Cố Mông lập tức mỉm cười với dì Trương, nói “Cảm ơn dì Trương!”
Nhìn dáng vẻ cô thế này này, biểu cảm lạnh lùng của cha Cố liền hòa hoãn vài phần. Thấy thế, tâm trạng căng thẳng của những người khác cũng được thả lỏng đôi chút.
Cơm nước xong, Cố Mông về phòng mình. Bức rèm trong phòng hơi lay động, Tần Vi Vi ôm quỷ đồng ngồi góc khuất sau đó, cả người thất hồn lạc phách cả khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Chị ôm con ngồi như vậy cả một đêm, đôi tay vẫn luôn ôm chặt lấy nó giống như ôm bảo bối của mình, sợ là chỉ cần lỏng tay là nó lập tức biến mất.
Cố Mông duỗi tay tóm mấy lọn tóc của mình buộc lại gọn gàng. Tóc của cô đã mượt hơn nhiều so với lúc mới tình nhưng vẫn khô như rơm vàng.
Buộc tóc xong, cô liền lấy ra danh thiếp mà người đàn ông tên Phùng Dịch đã đưa, nói “Để tôi gọi cho người tên Thạch Chính kia, anh ta rất rõ tình huống của nhà chị đấy.”
Đây chính là cách để cô lấy được công đức, mà công đức lại liên quan đến sức khỏe của mình, bởi vậy tinh thần của cô tăng gấp trăm lần.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Vi Vi giật giật, chỉ là ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào con mình, làm như hoàn toàn không nghe thấy lời Cố Mông nói.
Quỷ đồng hoàn toàn không đáng yêu như trẻ con bình thường. Làn da của nó màu xanh đen, mặt mày lại dữ tợn, nhưng ở trong mắt Tần Vi Vi nó là đứa bé đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất.
“Tiểu bảo nhà tôi, thật sự không cứu sao?” Cô lẩm bẩm như là đang hỏi Cố Mông, cũng như là đang hỏi chính mình.
—— đứa bé này còn không chưa được sinh ra đã chết, bọn họ còn không kịp đặt tên cho nó. Không có tên nên bình thường chị hay goị nó là Tiểu Bảo giống tên của con trai lớn bởi vì chúng đều là bảo bối của chị.
Cố Mông lắc đầu, cô nói “Hồn phách của thằng bé đã bị thương, hồn toái phách vong chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Hoàng đại sư vì muốn kích thích lực lượng của quỷ đồng mà đóng cây đinh đó vào huyệt thiên linh. Tà tính trong cây đinh này chuyên môn dùng để khắc chế ma quỷ nên đã tạo ra thương tổn không thể cứu vãn cho hồn phách của quỷ đồng.
Hiện tại, hồn phách của đứa nhỏ này còn chưa vỡ vụn đó là do tác dụng của phù văn mà Cố Mông vẽ trên người nó, bảo vệ hồn phách mỏng manh. Nhưng kể cả như vậy, quỷ khí trên người nó vẫn không ngừng tan biến, chờ đến lúc lực lượng của phù văn biến mất cũng chính là lúc đứa nhỏ này biến mất.
Nghe vậy, trong mắt Tần Vi Vi chảy ra hai hàng huyết lệ, cô lắc đầu khóc ròng nói “Vì sao, vì sao, nó còn nhỏ như thế, vì sao ông trời lại đối xử với nó như thế?”
Chị khóc, tiếng khóc ai oán thê thảm, âm khí nồng đậm tràn ra toàn bộ căn phòng,nhiệt độ cũng giảm xuống dưới mức âm.
“Mẹ ơi……” Đứa trẻ trong lòng ngực đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen láy nhìn chị.
Nghe thấy tiếng kêu này, Tần Vi Vi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chị ngừng khóc thút thít, cúi đầu cười với nó một cái, nói “Tiểu Bảo, con tỉnh rồi à?”
Tiểu Bảo nói “Mẹ ơi, con thấy khó chịu lắm.”
“Không sao, con không sao đâu, mẹ sẽ không để con có vấn đề gì đâu!” Tần Vi Vi nhìn nó, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Chị ngẩng đầu, hỏi Cố Mông “Cố tiểu thư, Tiểu Bảo nhà tôi còn duy trì được bao lâu?”
Cố Mông trả lời nói “Chắc tầm một tuần nữa.”
Nghe vậy, Tần Vi Vi gật đầu, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản “Được, tôi biết rồi.”
Cố Mông nghiêng đầu nhìn chị, cảm thấy có chút kỳ quái, không rõ vừa rồi còn bi thương suy sụp vậy mà giờ tinh thần lại lên cao thế.
Con người đúng là sinh vật kì lạ, yếu ớt nhưng có đôi khi lại rất cứng cỏi. Điểm này có thể thấy rất rõ ở trên người Tần Vi Vi, thân là phụ nữ nhu nhược nhưng giờ chị ấy lại không kém phần cứng rắn.
Phát hiện điểm này, Cố Mông cảm thấy rất thú vị.
Cố Mông gọi cho Phùng Dịch, đối phương làm như không nghĩ tới Cố Mông thật sự sẽ gọi điện thoại, lúc ấy có sửng sốt một chút, do dự một chút. Sau đó anh và Cố Mông hẹn gặp mặt sau đó ngắt điện thoại đi tìm Thạch Chính.
Chính Thạch Chính đã trêu chọc tới con bé này, không liên quan đến anh.
“Cái cô bé ngày hôm qua gọi điện thoại đến thật, tôi đã hẹn ngày mai gặp mặt.” Tìm được Thạch Chính, anh mở miệng nói, còn đưa thời gian và địa điểm hẹn, lúc này mới nói “Tôi thấy cô bé này rất kì quái nhé, giả thần giả quỷ. Trông mới 20 tuổi mà còn làm ra vẻ, vậy mà anh cũng tin được.”
Bọn họ là thẩm phán nên đã quen với những đủ loại vụ án, lại càng không tin mấy chuyện ma quỷ. Nhưng Thạch Chính lại khác, anh vẫn luôn có lòng kính sợ đối với quỷ thần, trên cổ vẫn luôn đeo tượng Phật bằng gỗ. Trước kia Phùng Dịch có nghe anh ta kể là chuyện này có liên quan đến việc xảy ra khi còn bé.
Nghe vậy, Thạch Chính thở dài, nói “Tôi không biết lời cô ấy là thật hay là giả, nhưng nếu là thật thì sao?”
Cho dù khả năng này rất nhỏ anh cũng muốn đi thử xem sao. Nếu cô gái kia nói là giả, lấy mấy chuyện giả thần giả quỷ để che mắt người khác thì cũng chỉ làm tốn một chút thời gian của anh mà thôi.
Nhưng nếu cô ấy thật sự biết gì đó thì sao?
Vì chữ 'nếu' này, Thạch Chính bằng lòng dành ra chút thời gian trò chuyện với cô gái ấy.
Phùng Dịch nhíu nhíu mày, nói “Vậy anh nhờ chút ý, tư liệu về vụ án không thể tiết lộ cho người khác. Nếu bị cấp trên biết được, cẩn thận lớp da của anh đấy.”
“Tôi biết rồi.” Thạch Chính gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, lại có một người đi vào bên trong văn phòng, đối phương hấp tấp vọt vào, sau đó cầm tư liệu đập lên bàn.
“Tức chết ông đây rồi!” Dù ngoài miệng mắng nhưng anh ta vẫn chưa thấy thỏa mãn, duỗi tay một chân đá vào cái bàn, lại đã đến sưng cả chân đành ôm chân suýt xoa.
Có đồng nghiệp hỏi “Vương Tuấn, tôi nhớ là hôm nay anh tham gia một phiên tòa? Kết thúc rồi à? Sao anh tức giận thế?”
Vương Tuấn kéo kéo cà vạt, nói “Đừng nói nữa, bởi vì chứng cứ không đủ mà tên đó được phóng thích rồi.”
Nghe vậy, maỳ Thạch Chính liền nhịn không được nhíu một chút.
Anh biết vụ án Vương Tuấn đang phụ trách, đó là một vụ giết người, người bị hại là một nữ sinh cấp 3, mà hung thu cũng là học sinh cấp 3 hơn nữa còn là bạn cùng lớp với nạn nhân. Vụ án này chứng cứ rành rành rồi, hiện tại sao có thể vì không đủ chứng cứ mà phóng thích được?
Nói đến đây, Vương Tuấn tức giận hừ một cái, cho dù uống hết lon Coca lạnh cũng không thể làm anh ta bình tĩnh trở lại, anh nói “Người nhà Ngô Tú Tú rút đơn kiện, nhà họ trọng nam khinh nữ, chắc đã được lợi gì đó ở nhà họ Lương rồi!”
Ngô Tú Tú chính là tên của người bị hại, cô bé là một học sinh có thành tích học tạp rất tốt, thầy cô ở trong trường học đều khen ngợi cô ấy. Vậy mà ba tháng trước, cô bé được người ta phát hiện trong hồ nước trong trường, khi phát hiện ra thi thể thì đã là 3 ngày sau. Sau khi khám nghiệm, mọi người liền phát hiện ra cô bé bị xâm hại trước khi chết.
Trải qua quá trình điều tra, các cảnh sát cuối cùng cũng khoanh vùng đối tượng là bạn học nam cùng lớp với Ngô Tú Tú - Lương Huy.
Lương Huy là một tên phú nhị đại, nhà cậu ta có tiền, cậu ta đã từng nhiều lần thổ lộ với Ngô Tú Tú nhưng luôn bị đối phương từ chối. Mà ba tháng trước, cậu ta uống rượu say gặp Ngô Tú Tú đi dạo trong hoa viên, sau khi lại thổ lộ nhưng không có kết quả, cậu ta nổi lòng ác giết chết Ngô Tú Tú, hơn nữa còn vứt xác vào hồ nước trong trường.
Mà hiện tại, một thiếu niên phạm tội ác như vậy mà lại được phán vô tội và phóng thích.
Phùng Dịch trầm mặc một chút nói Thạch Chính “Anh xem đi, nếu trên đời thật sự có quỷ thần thì sao tên ác nhân đó còn sống được? Trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều người chết không nhắm mắt như vậy.”
Nghe vậy, Thạch Chính không biết nói thế nào.
Mọi người đều sợ hãi quỷ thần, nhưng đôi khi họ cũng mong quỷ thần thật sự tồn tại.
Cố Mông cùng Thạch Chính hẹn nhau tại tiệm cà phê, lúc Cố Mông đến đã thấy Thạch Chính tới rồi, đối phương đang cau mày lật xem thứ gì đó, thoạt nhìn rất nghiêm túc khó trêu chọc.
Khi thấy Cố Mông, Thạch Chính đứng dậy đợi cô ngồi xuống mới thuận tay đẩy menu qua chỗ cô, hỏi “Cô muốn uống gì không?”
Cố Mông nhận menu, nhìn đủ loại cà phê, đồ uống trên đó, chẳng biết mấy thứ này là gì, liền hỏi Thạch Chính “Ở đây món nào là ngon nhất?”
Thạch Chính trầm mặc một chút, nói “Để tôi gọi cho cô một ly trà sữa đi.”
Nhìn dáng vẻ của cô bé này có lẽ không phải người thích uống cà phê, vẫn là trà sữa ngọt ngào phù hợp với cô ấy hơn.
Chờ khi đồ uống được mang ra, Thạch Chính lấy ra một phần văn kiện đưa cho Cố Mông, nói “Đây là tài liệu của vụ án bốn năm trước, dựa theo quy định, chúng tôi không thể cho người không có thẩm quyền đọc nó. Cho nên, tôi hy vọng hôm nay cô đọc được gì ở đây thì khi ra khỏi đây hãy quên nó đi.”
“Tôi nhìn cái gì một lần là không thể quên được, sao có thể ra cửa liền quên?” Cố Mông không hài lòng liếc Thạch Chính một cái, cảm thấy người này đang xem thường mình.
Nghe vậy, Thạch Chính lại trầm mặc một chút, mới nói “Ý tôi là, những gì cô biết hôm nay thì đừng nói với người nào khác.”
Cố Mông khẽ gật đầu, nói “Tôi sẽ không nói.”
Nói rồi, cô cúi đầu chăm chú đọc phần tài liệu mà Thạch Chính đưa cho.