Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 31: Chương 31




Sau khi Thạch Chính rời đi, Cố Mông cũng không ở lại quán cà phê lâu. Khi chuẩn bị đi cô còn để ý thấy đồ uống của người ta không giống mình nên cố ý gọi một phần, nhấm nháp hương vị xong liền quyết định về sau không bao giờ chạm vào cái thứ gọi là “Cà phê” này nữa.

Trà sữa uống ngon hơn nhiều!

Cô nhịn không được cảm thán, không rõ vì sao người ta cứ thích ngược đãi bản thân như thế, đồ ngọt thì không uống lại đi uống thứ đắng ngắt này.

Tần Vi Vi đi bên cạnh cô, hỏi “Cố tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Nghe vậy, Cố Mông trả lời “Chúng ta đến phố đồ cổ, ta thấy trên mạng nói là muốn mua mấy thứ đồ cổ thì qua khu đó. Mua cho hai người hai khối ngọc làm nhà, miễn cho mẹ con hai người phải ngủ vạ vật.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Vi Vi có chút cảm động, vội cảm ơn “Cảm ơn cô, Cố tiểu thư.”

Đối với lời cảm tạ của chị, Cố Mông cắn ống hút vẫy vẫy tay, cũng không để việc này trong lòng.

Phố đồ cổ tọa lạc ở phía nam thành phố S, mặt trời ban trưa thật chói chang, nhưng nơi này lại vẫn cứ chen chúc, người che ô, người thì không cứ chen lấn qua nhau, xa xa nhìn lại chỉ thấy toàn người là người.

Ánh mắt của Cố Mông không để ý đến các sạp hàng hai bên đường, liếc mắt một cái liền nhìn mấy cái này là thật hay giả rồi. Mấy đồ bày trên sạp này chẳng có cái nào là hàng thật cả.

Khi đi đến một cái sạp, Cố Mông dừng bước chân, sau đó ngồi xổm xuống.

“Tiểu thư muốn mua cái gì?” Ông chủ đội một cái mũ rơm to đùng lập tức nhiệt tình thét to, nhìn gương mặt khô gầy không chút ánh sáng của Cố Mông cũng không lộ ra ánh nhìn kì quái nào.

Cố Mông duỗi tay nhặt lấy hai miếng ngọc vỡ, thật sự chính là ngọc vỡ rải rác đây một miếng bé kia một miếng lớn, miếng to nhất cũng chỉ bằng ngón tay út, các mảnh khác cũng chẳng khác bột phấn là bao.

Thấy cô vậy mà lại coi trọng miếng ngọc vỡ này, trong mắt ông chủ hàng liền hiện lên một tia kinh dị, lại nói “Tiểu thư, ánh mắt cô thật tốt, đây chính ngọc lục bảo phỉ thúy tốt nhất đấy, đáng tiếc là bị vỡ không thì cũng là một miếng ngọc đẹp.”

Sau lời thổi phồng của ông ta, Cố Mông nheo mắt lại vì nắng chiếu vào, thuận miệng nói “Là giả.”

Ông chủ than một tiếng giống như vịt bị bóp cổ, sau một lúc lâu, ông ta ngồi lại trên ghế cầm quạt hương bồ, nói “Thật không ngờ tiểu thư cũng là người sành sỏi đấy.”

Cố Mông không nói gì, chỉ cúi đầu chọn hai mảnh vỡ tương đối hoàn chình, nơi này cũng chỉ có hai miếng này có thể dùng được.

Cô nói “Hai miếng này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ nhìn cô một cái, xòe năm ngón tay, nói “500 tệ.”

Cố Mông khẽ gật đầu, cầm Alipay thanh toán 500 tệ cho ông ta.

Thấy cô dứt khoát như vậy lại khiến ông chủ có chút kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi khối ngọc này có phải là hàng tốt hay không, chẳng lẽ là ông nhìn lầm?

Bên cạnh có người không nhịn được, nói “Cô bé à, đây là hai cục đá dởm hơn nữa lại còn vỡ nát, căn bản là không đáng giá 500 tệ, em đừng bị lừa.”

Nghe vậy, ông chủ liền không vui, nói “Cậu nói cái gì, ngọc này được đào ở quê tôi mang ra, là ngọc hàng thật giá thật, chỉ là bị làm rơi vỡ mà thôi.”

“Ha, lời này của ông chỉ được mấy cô gái mới lớn thôi, đây mà là ngọc cái gì, có mà là cục đá dởm ông nhặt ở đâu về thì có.” Người bên cạnh lập tức không khách khí phá đám.

Sau đó lại nói với Cố Mông “Nếu em muốn mua ngọc thì qua nhà Cổ Thấm trai bên kia kìa, ngọc nhà bên đó đều là ngọc tốt đấy.”

Cố Mông theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên thấy một cửa hàng nhìn rất hoành tráng.

Ông chủ có chút nóng lòng, nói “Ai, tiểu thư, cô vừa nói là sẽ mua mà, đừng đổi ý như thế chứ.”

“Tôi đâu có đổi ý, tôi có tiền.” Cố Mông thuận miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn chính là dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.

Những người khác “……”

Đây là người vung tiền như rác trong truyền thuyết sao?

Nghe cô nói như vậy, những người khác tức khắc liền nhịn không được nhìn cô thêm vài cái. Tuy cô gái này có hơi xấu xí nhưng khí chất rất tốt, lại có một đôi mắt đẹp ngập tràn linh khí nữa.

Cố Mông thanh toán tiền, nghĩ thế nào lại thanh toán thêm 500 tệ, bảo ông chủ gói tất cả nhưng mảnh vụn lại cho mình.

Ông chủ vừa gói hàng lại, vừa nhịn không được hỏi “Tiểu thư, thứ này có ích lợi gì sao?”

Ông ta lại thì thầm trong đầu, hoài nghi liệu mình có nhìn lầm hay không, chẳng lẽ đống đá vụn này trước kia là đồ tốt sao?

Tính ra ông cũng không nói dối, thứ này thật đúng là ông ta đào ra, lúc ấy một miếng hoàn chình xanh biếc trông có vẻ là một miếng ngọc chất lượng.

Chỉ là khi ông mang đi giám định, nhà nào cũng nói đây đâu phải ngọc, chỉ là một cục đá bình thường chỉ hơi đẹp chút thôi.

Sau trẻ con trong nhà nghịch ngợm làm vỡ, ông đã định vứt đi nhưng lại tiếc vẻ đẹp của nó, nói không chừng có mấy cô gái trẻ thích nên mới tiện tay bày ra.

Vậy mà hiện tại Cố Mông mua không thừa lại một mảnh vụn, ông thật sự là hoài nghi, chẳng lẽ thứ này thật là đồ tốt sao?

Nghe ông ta dò hỏi, Cố Mông trả lời nói “Đây là xuân thạch, đại diện cho mùa xuân, sẽ mang đến mùa xuân cho mọi người, là sự sống của vạn vật.”

Nghe vậy, những người bên cạnh đang dựng lỗ tai nghe lỏm cũng lập tức biến sắc.

Cái gì mà đá đại diện cho mùa xuân, cái gì mà là sự sống của vạn vật, cô gái trẻ này đang nói đùa gì thế?

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Cố Mông, ông chủ giật giật môi, nhét bao giấy gói vụn đá cho cô, nói “Cô cầm lấy đi.”

Mau đi đi, bây giờ có hối hận ông cũng không hoàn tiền lại đâu.

Cố Mông “……”

Cầm một bao đá vụn, Cố Mông tiến về phía Cổ Thấm trai. Cổ Thấm trai này đúng là biết trang hoàng, tổng cộng hai tầng lâu, bên trong có lắp điều hòa, đi vào liền cảm thấy cực kì mát mẻ.

“Xuân thạch là cái gì?” Tần Vi Vi hỏi.

Cố Mông nói “Thiên địa có bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông. Khi mùa xuân sẽ mang theo sự sống. Ở thời điểm này, trong vô số viên đá sẽ có một viên hấp thụ được lượng sinh khí này, nói gọi là xuân thạch. Viên xuân thạch này ban đầu to bằng nắm tay, tồn tại cũng đã hơn trăm năm, chỉ tiếc bị vỡ mất rồi.”

Nghe vậy, Tần Vi Vi cũng nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, nghe Cố Mông nói chị biết đây là đồ tốt vậy mà lại bị rơi vỡ mất.

Cổ Thấm trai chủ yếu là bán các loại ngọc thạch, Cố Mông phân vân một hồi mới lựa ra hai miếng có phẩm chất không tồi, tuy rằng giá cả không phải loại đắt nhất, nhưng bên trong linh khí đầy đủ là thích hợp nhất.

Mua được ngọc mà mình muốn, cô liền dẫn theo Tần Vi Vi trở về. Vào tầm chiều tối, trong nhà họ Cố chỉ có mỗi Cố Phạn đang ngồi ở sô pha ăn chè đậu xanh.

“Chị cả, chị về rồi à?” Thấy cô trở về, Cố Phạn chào một tiếng, hỏi cô “Chị muốn ăn chè đậu xanh không.”

Cậu vừa nói xong, dì Trương đã đem chè đậu xanh bê lên, Cố Mông ăn một miếng, tức khắc liền vui vẻ, sảng khoái.

Cố Phạn nói “Cha bận việc ở công ty nên không về được, mẹ em dẫn chị hai đi mua quần áo rồi, nói là muốn mua đồ đẹp để diện trong tiệc rượu của Cao Tư tiên sinh.”

Nói đến đây, cậu nhịn không được lắc đầu, mấy cô gái trẻ ai ai cũng thích trang phục lộng lẫy.

Cậu liền nhìn Cố Mông, hỏi “Chị cả, chị có muốn đi mua mấy bộ quần áo không, chị bây giờ... Nói tóm lại là không vừa quần áo trước kia nữa.”

Trước kia dáng người của Cố Mông không mập không gầy, mà hiện tại Cố Mông quá gầy, những bộ quần áo trước mặc vào rộng thùng thình nhìn rất khó coi.

Cố Mông lại không thèm để ý chuyện này, cô ăn thêm một miếng chè đậu xanh, nói “Dù mặc cái gì thì cũng xấu cả thôi.”

Cố Phạn “……”

Chị cũng biết người biết ta quá đấy, nhưng hiển nhiên chị ấy không hề quan tâm đến vấn đề nhan sắc, nói đến việc này mà giọng điệu cũng nhẹ nhàng như thế.

Cố Phạn cũng không nhắc đến đề tài này nữa, cậu để ý đến vật cô cầm trên tay, nhìn thoáng qua rồi lẩm bẩm tên trên đó “Cổ Thấm trai…… Chị đi mua ngọc à?”

Cố Mông gật đầu, lấy đồ ra.

Cố Phạn nhìn một chút, cậu nhìn túi “Ngọc vỡ” đầu tiên, hơi nghẹn ngào nói “Chị cả, nhà ta đã nghèo như vậy sao……”

Nghèo đến mức chị ấy không mua nổi một miếng ngọc hoàn chỉnh, chỉ có thể mua nổi loại ngọc dập nát này.

Cố Mông nhìn cậu một cái, trong lòng trầm tư, đồ không biết không biết nhìn hàng.

“Đây là xuân thạch.” Cô nói, cũng không giải thích với cậu thế nào là xuân thạch mà là hỏi dì Trương “Trong nhà có cành cây, hay hoa khô nào không?”

Dì Trương không rõ cô muốn cái gì, suy nghĩ một chút nói “À, hai ngày trước ông cụ nhà ở cách vách có vứt cây hoa lan xấu lắm, lão Triệu liền nhặt về, có được không?”

Cây hoa lan kia chính là giống lan hiếm, ông cụ dùng hơn trăm vạn mua về nhưng không chăm được. Ban đầu Lão Triệu định nhặt về xem có cứu vãn được nữa không, nếu có thể cứu được vậy sẽ kiếm được một khoảng lớn. Ông ấy rất tự tin với kĩ thuật trồng hoa của mình.

À, lão Triệu là người làm vườn được nhà họ Cố gia thuê.

Dì Trương nhanh nhẹn cầm cây lan đến, tiện tay cầm theo cái chậu hoa luôn.

“Cô chủ muốn làm gì vậy?” Dì Trương tò mò hỏi.

Cố Mông ừm một tiếng, nói “Không phải mọi người hỏi xuân thạch là gì sao, tôi đang cho mọi người xem thế nào là xuân thạch.”

Vừa nói, cô vừa đón lấy chậu hoa rồi đặt vụ đá vào đó sau đó thả cây hoa lan vào chậu.

Không có đất, cũng không có tưới nước.

Cố Phạn nhìn chẳng hiểu gì, vừa định hỏi chị đang làm gì vậy, sau đó liền thấy phiến lá ố vàng, đã sắp rữa nát lại từ từ khôi phục sức sống.

Trong chớp mắt, những mầm non bắt đầu nhú lên, từng đám lá xanh thẫm đua nhau vươn lên. Trong một giây, một nụ hoa nho nhỏ nhô lên, đồng thời mùi thơm ngào ngạt của hoa lan đã lan tỏa khắp căn phòng.

Ôi mẹ ơi!

Cố Phạn dùng sức chớp chớp mắt, cậu chỉ vào chậu hoa nói “Chị, cái này…… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người vẫn luôn tin tưởng vào khoa học đột nhiên cảm thấy mình đang gặp ảo giác.

Cố Mông nói “Xuân thạch mang theo lực lượng sống của vạn vật, tất nhiên có tác dụng hồi phục sinh mệnh. Thứ này mà không vỡ thì mang theo bên người sẽ có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Nhưng bây giờ vỡ ra thế này nên cũng chỉ dùng để trồng hoa thôi.”

Không! Kể cả chỉ dùng để trồng hoa thì cũng là nghịch thiên rồi!

Cố Phạn nhìn mấy vụ ngọc nhỏ này, ánh mắt tức khắc liền thay đổi.

Ngoài xuân thạch ra, còn có hai miếng ngọc tốt Cố Mông của ở Cổ Thấm trai. Cố Mông định sẽ dùng một miếng cho mẹ con Tần Vi Vi làm nhà, miếng còn lại dùng để khắc bùa bình an cho cha Cố.

Hai miếng xuân thạch còn dư lại Cố Mông để lại dùng, cô cũng ngờ đi một chuyến vậy mà có thể gặp được xuân thạch. Thứ này đối với cô thật sự là rất có tác dụng.

Có xuân thạch ở đây, thân thể ngập tràn tử khí của cô liền có thể từ từ khôi phục sức sống.

Sau khi tạm biệt Cố Mông, Thạch Chính liền hấp tấp trở lại toà án, trên mặt hưng phấn không thể kìm nén. Vừa đến văn phòng, anh liền một vài tư liệu liên quan đến vụ án của gia đình Tần Vi Vi.

Đây là vụ án bốn năm trước, rất nhiều tư liệu đều đã bị mai một, cũng may những năm gần đây Thạch Chính vẫn luôn không từ bỏ án này, bởi vậy hiện tại muốn tìm tài liệu cũng không quá khó khắn.

Phùng Dịch thấy bộ dạng hấp táp của anh, biểu cảm trên mặt không hề thất vọng mà ngược lại lại rất hưng phấn, trong lòng nhịn không được có chút nghi ngờ.

“Thế nào, anh đi gặp cô bé kia có thu hoạch gì không?” Phùng Dịch nhịn không được lắc đầu, cảm thấy Thạch Chính có đôi khi thật ngây thơ, anh ta nói “Tôi nói này, trên đời này sao có thể có quỷ thần, cô gái kia chắc chắn đang nói mơ rồi……”

“Cô ấy không hề nói mơ đâu!” Thạch Chính mở miệng cắt ngang, một đôi mắt sáng quắc tỏa sáng, anh nói “Cô ấy không nói linh tinh, cũng không lừa tôi, trên đời này quả nhiên là có quỷ thần.”

Phùng Dịch nhìn anh lom lom, trỏ vào đầu mình, nhẹ giọng hỏi “Có phải anh giận đến mức ấm đầu không thế.”

Thạch Chính tức giận ngay lập tức nói “Anh mới bị ấm đầu ấy.”

Phùng Dịch liền cười, nói “Nếu không ấm đầu thì sao anh nói chuyện như mê sảng thế? Trên đời này sao có thể có quỷ, nếu là vài thập niên trước tư tưởng này của anh sẽ bị người ta kéo đi treo cổ rồi đấy.”

Thạch Chính thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn anh mà nói “Anh thấy tôi là người sẽ nói linh tinh sao?”

Nghe vậy, Phùng Dịch sửng sốt, theo bản năng đứng thẳng dậy, biểu cảm ngả ngớn trên mặt cũng lập tức tắt lịm.

Nhìn nhìn bốn phía rồi mới nhỏ giọng hỏi “Anh nói là thật à? Là do ma quỷ……”

Thạch Chính chỉ hai mắt của mình, nói “Là tôi tận mắt nhìn thấy đấy, tôi thấy hồn phách của người bị hại, chính cô ấy đã kể với tôi.”

Phùng Dịch “…… Từ từ, tôi cần bình tĩnh lại một chút.”

Thạch Chính nhún vai, mặc kệ cho anh ta bình tĩnh lại, tiếp tục tìm kiếm thông tin trong núi tài liệu chất đống trên bàn.

Sau một lúc lâu, Phùng Dịch mới hồi phục tinh thần lại, anh tự xoa mặt mình, nói “Anh hay nói với tôi tình tiết của vụ án đi, nếu anh thấy ừm…… Quỷ hồn của người bị hại, vậy chắc người đó đã nói cho anh hung thủ vụ án là ai rồi đúng không?”

Thạch Chính gật đầu, anh chậm rãi kể lại những lời mà Tần Vi Vi đã nói. Từ trong miệng mình tự nói ra, anh càng cảm nhận rõ sự thảm thiết của vụ án này, càng phẫn nộ với sự tàn nhẫn của Hoàng đại sư tàn nhẫn.

Vì mưu đồ cá nhận mà lão ta đã giết cả nhà Tần Vi Vi, hơn nữa còn hành hạ họ đến chết. Người như vậy căn bản là không có nhân tính.

Nghe được câu cuối cùng, Phùng Dịch giận run người, anh dùng sức đấm xuống bàn một cái, nổi giận mắng “Tên cặn bã này!”

Anh thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Thạch Chính, nói “Bây giờ tôi đã tin lời của anh là.”

Nếu không phải là người bị hại, ai có thể biết rõ những chuyện đã xảy ra đêm đó như thế. Nếu lấy ma quỷ ra để giải thích mới có hiện trường sạch sẽ không dấu vết như thế.

“Bây giờ anh muốn tìm biên bản điều tra vụ án đúng không?” Phùng Dịch hỏi.

Thạch Chính gật đầu, nói “Chỉ cần xác định Hoàng Hùng đã xuất hiện trong tiểu khu nhà Tần Vi Vi hôm ấy là chúng ta có thể đưa hắn vào diện tình nghi và đưa hắn về quy án.”

Bọn họ là nhân viên công vụ, là thẩm phán, tất cả những việc họ làm điều cần có chứng cứ. Bởi vậy cho dù biết hung thủ là ai, không có chứng cứ thì họ cũng không được phép bắt người. Mà hiện tại, thứ bọn họ cần là biên bản ghi chép sự xuất hiện của Hoàng Hùng, ít ra bọn họ cũng có một cái cớ.

Một người chỉ cần xuất hiện ở đâu sẽ để lại dấu vết ở đó. Hiện tại nếu đã biết ai là hung thủ thì vụ án này trở nên đơn giản hơn nhiều, bọn họ chỉ cần tập trung điều tra Hoàng Hùng là có thể tìm ra manh mối.

Phùng Dịch cau mày, nói “Nếu lão ta dùng ma quỷ để giết người, mà ma quỷ vô hình nên chúng ta mới không tìm thấy dấu vết. Chỉ là lại có một vấn đề, làm thế nào để chúng ta chứng minh hắn là hung thủ? Việc này có chút khó khăn đấy.”

Cho dù biết người này là hung thủ, nhưng tìm không thấy chứng cứ thì đến cảnh sát cũng không có quyền bắt giữ người.

Nghe vậy, Thạch Chính thở dài, sao mình lại không nghĩ tới điểm này nhỉ?

“Tên Hoàng Hùng này ra tay tàn nhẫn như vậy, có thể đây không phải lần đầu tiên lão ta loại chuyện này, chúng ta chỉ cần nghiêm túc tìm kiếm, khẳng định có thể tìm được chứng cứ!”

Thời gian tiếp theo, hai người dường như ăn ngủ luôn ở văn phòng. Ba ngày sau, đúng là họ đã tìm được một vài manh mối.

Đúng là đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Hùng làmchuyện này, trải qua điều tra, hai người bọn họ phát hiện những nơi xảy ra vụ án có nạn nhân bị tra tấn đền chết đều nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hùng.

- -- ------ ------ ------ -------

Trong hai mươi năm trở lại đây, vậy mà có đến hơn 20 người bị hại, mà gia đình Tần Vi Vi không phải là trường hợp cuối cùng.

Những vụ án này đều có điểm giống nhau là những người bị hại đều chết rất thảm, đều là bị hành hạ rất tàn nhẫn đến chết. Thêm một điểm nữa là tại hiện trường đều không tìm thấy bất cứ một dấu vết nào của kẻ thứ ba, cũng chính là hung thủ.

Tuy rằng đã ba ngày ba đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Thạch Chính và Phùng Dịch vẫn phấn chấn.

“Có những chứng cứ này là có lí do bắt giữ tên Hoàng Hùng này rồi!”

Mà lúc này, ở sân bay thành phố S, một bóng người gầy guộc đi ra từ sân bay, phía sau người này còn có một người béo.

Này hai người một già một trẻ, một gầy một béo, hoàn toàn đối lập nhau mà đứng chung một chỗ thật khiến người ta chú ý.

“…… Không lại chạy đến thành phố S thật, vậy càng dễ tìm thôi.” Hoàng Hùng nhìn bốn phía, vẫy một chiếc taxi rồi đưa địa chỉ cho tài xế.

Tài xế taxi quay đầu thấy người bên cạnh Hoàng Hùng liền có hơi hối hận không muốn nhận cuốc xe này. Nhưng mà Hoàng Hùng đã ngồi trên xe rồi, đuổi người ta xuống cũng không hay.

“Người anh em này của ông liệu có ngồi sập xe tôi không thế? Béo quá đi mất.” Tài xế nhịn không được mở miệng.

Loại béo phì này khiến người ta cảm giác như quả bóng căng hơi, nhìn không mấy thoải mái.

Nghe vậy, Hoàng Hùng nhấc mí mắt lên, cả người lộ ra mùi vị âm u, lão nói “Cậu yên tâm đi, anh ta chỉ béo thôi chứ không nặng đâu.”

Tài xế taxi không tin, nhưng ngay lập tức kinh ngạc vì người béo cảm giác như không có trọng lượng, xe của anh ta cũng chẳng nhún xuống phân nào.

Thật kì lạ! Chẳng lẽ thật đúng là giống quả bóng, chỉ có thể tích nhưng không có trọng lượng?

Nghĩ vậy, tài xế lại bị ý nghĩ trong đầu mình chọc cho phì cười.

“Trông quý khách hình như không phải dân ở đây, là lần đầu tiên tới thành phố S sao?” Tài xế vừa lái xe, vừa thuận miệng hỏi han theo thói quen.

Nghe vậy, khóe miệng Hoàng đại sư lộ ra một nụ cười lạ lúng, lão bĩu môi nói “5 năm trước tôi đã từng đến đây rồi……”

Thậm chí, lão còn tìm được Thuần Âm Chi Thể hiếm có, thậm chí còn là nam giới có Thuần Âm Chi Thể. Phải biết rằng Thuần Âm Chi Thể của nam và nữ là khác nhau, nam giới vốn là dương mà lại có Thuần Âm Chi Thể thì còn hiếm có hơn nữa.

Tài xế nhìn thấy nụ cười của lão ta từ gương chiếu hậu, không biết vì sao nhịn không được rùng mình một cái. Anh ta đảo mắt sang vị khách còn lại, lại vừa hay nhìn thẳng vào mắt cậu ta —— đôi mắt đen nhánh vô hồn tựa như mắt cá chết mang theo hương vị của chết chóc.

Thật giống như người này căn bản không có sinh mệnh, chỉ có tử khí và đờ đẫn.

Tài xế “……”

Mẹ kiếp, sao người này lại đáng sợ hơn người kia thế?

Sau khi trả hai người họ đến địa điểm mong muốn, tài xế vội vàng lái xe đi mất, một giây cũng không muốn lưu lại, giống hệt như đang chạy chối chết vậy.

Đây là tiểu khu cực kì tồi tàn, bởi vì những công trình kiến trúc ở đây đã bị phá hủy gần hết, người ở đây cũng vậy. Cảnh tượng trước mắt Hoàng đại sư từ bốn năm trước đã như thế này rồi.

“…… Các người từ đâu đến, tới đây làm gì?” Một cụ ông chắp tay sau lưng đi tới, thấy bọn họ liền hỏi một câu, không đợi câu trả lời ông lại lầu bầu nói “Cái tiểu khu thật xui xẻo, bốn năm trước ở đây có gia đình 3 người bị giết, khi đó người dân xung quang cũng dọn đi hết rồi……”

Nói đến đây, ông lại nói thầm nói “Người nhà đó rất tốt bụng, tôi nhớ đứa con trai nhà đó rất ngoan. Đứa trẻ mới 7-8 tuổi rất đáng yêu, còn cho tôi kẹo nữa.”

Cụ ông vừa nói vừa ngẩng đầu, sau đó ông nheo mắt nhìn hai người trước mặt, chỉ vào người bên cạnh Hoàng đại sư “Cái thằng bé này béo quá, haiz, con gái tôi bảo béo quá không tốt đâu, dễ sinh bệnh lắm……”

Nghe cụ ông lải nhải, trong mắt Hoàng đại sư hiện lên một tia mất kiên nhẫn, trực tiếp lên lầu, mà tên béo đi theo lão cũng đi theo một cách cứng nhắc.

Cụ ông lầu bầu một hồi quay lại đã chẳng thấy ai.

“Ai, người trẻ bây giờ ấy mà……” Ông cảm thán, chắp tay sau lưng đi được hai bước, sau đó bước chân lại ngừng lại trong mắt hiện lên một tia hoang mang. Ông lầm bầm lầu bầu nói “Cậu béo vừa nãy nhìn có hơi quen quen nhỉ.”

Tuy rằng béo đến mức mặt mày biến dạng, nhưng nét mặt kia giống như đúc.

“Bảo Nhi?” Ông lẩm bẩm, đột nhiên quay đầu lại.

Sau một lúc lâu, cụ ông khoanh tay rời đi, trong không khí truyền đến âm thanh thở dài. Đứa bé ngoan như thế vậy mà chết rồi! Ông trời sao chẳng có mắt thế nhỉ?

Hoàng đại sư trực tiếp lên lầu, nhìn tác phong có vẻ rất quen cửa nẻo, trực tiếp tới một căn hộ.

Sảnh lớn và lối thoát hiểm ngập trong tro bụi, chân đạp đến đâu là in vết giày đến đó, không rõ đã bao lâu rồi chưa có người đến đây.

Sau khi làm vài thủ thuật, Hoàng đại sư trực tiếp mở cửa ra, cảnh tượng đằng sau cánh cửa ngay lập tức hiện ra trước mắt lão.

Đây là căn hộ có 3 phòng, đi vào chính là phòng khách. Nội thất bày biện vẫn còn y nguyên tựa như chủ nhân của nó vừa vội vàng rời đi mà chưa kịp thu dọn đồ đạc.

Trong phòng khách trang trí rất ấm áp, vách tường đối diện sô pha có treo một khung ảnh cưới, trên ảnh chụp vợ chồng mới cưới đang cười rất hạnh phúc.

Ở dưới ảnh cưới còn treo đủ các loại ảnh chụp gia đình bám đầy bụi, bên trên là cặp vợ chồng cùng với cậu con trai. Đứa bé rất giống bố, mỗi bức ảnh đều bày ra một bộ dạng rất nghiêm túc. Chỉ khi được mẹ ôm vào lòng, trên mặt nó mới lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi.

Một bóng người mập mạp đến trước bức ảnh, mở to một đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm.

Thấy thế, Hoàng đại sư khẽ hừ một tiếng, sung sướng cười hỏi “Nhận ra ảnh chụp khi xưa của mày à, cảm thấy nhớ sao?”

Cũng không có ai trả lời lão.

Hoàng đại sư mất thú nói “À tao quên mất, hồn phách của mày đã sớm bị Phệ Hồn Trùng ăn hết rồi còn đâu, làm sao còn kí ức nữa.”

Hiện tại cái thân xác này chỉ là một cái vỏ rỗng mà lão dùng để đựng Phệ Hồn Trùng lão nuôi.

Trong phòng chẳng có chỗ nào sạch sẽ, trên mặt đất thậm chí có một vệt xám kéo dài từ phòng ngủ đến phòng khách, ở phòng khách lại càng đậm màu, đồng thời có vết phấn đánh dấu tử thi của cảnh sát.

Mấy thứ này Hoàng đại sư tất nhiên rất rõ, sao lão có thẻ biết được, bởi lẽ thảm cảnh ở đây chính là kiệt tác của lão ta.

Tùy tiện tìm kiếm một chỗ ngồi xuống, Hoàng đại sư mở túi đồ của mình ra, thật cẩn thận lấy từ bên trong là một bình sứ màu trắng.

Bình mở ra, lão nhìn vào bên trong chứa đầy nước. Đương nhiên không chỉ có mà còn có một thứ nho nhỏ, đó chính là thi thể của đứa trẻ con đang cuộn tròn.

Hoàng đại sư cười lạnh, lại lấy ra một thứ khác. Là một đốt xương ngón tay ướt sũng thứ nước đen ngòm, tản ra cảm giác xui xẻo.

Đem cái bình và đốt xương ngón tay đều đặt lên bàn, Hoàng đại sư cẩn thận lấy từ trong ngực ra hai lá bùa nhăn nhúm, một lá bùa dán trên bình, một lá khác lại cuốn lấy đốt xương.

Sau đó, lão lấy con dao nhỏ cắt đứt ngón tay, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra. Lão lần lượt nhỏ lên hai tấm bùa.

Hoa văn màu đỏ trên lá bùa hơi lóe lên theo tần suất cố định, hình như đang triệu hồi thứ gì đó.

Làm xong hết thảy, Hoàng đại sư mới ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở đó. Việc tiếp theo là chỉ cần chờ đợi, dịch quỷ của lão phải nghe theo lão. Hiện giờ lão tới đây rồi thì chúng nó sẽ tự động quay về.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Cố, Tần Vi Vi và quỷ đồng đột nhiên khựng lại, trên làn da thâm tím của họ hiện lên hoa văn màu đỏ, hoa văn lóe lên đồng thời nét mặt của họ cũng cực kì thống khổ.

“Chủ nhân……” Ánh sáng trong mắt quỷ đồng ảm đạm xuống, chỉ còn lại một màn đen tối.

Toàn thân của Tần Vi Vi đều đau đớn, cảm giác này không thể quen thuộc hơn.

Chị biết, đây là Hoàng đại sư đang triệu hồi bọn họ. Chỉ khi hai mẹ con họ tìm đến chỗ của lão ta thì sự đau đớn này mới biến mất.

Đôi mắt của quỷ đồng đã bến thành màu đen sâu thăm thẳm, biểu cảm trên mặt không còn ngây thơ mà thay vào đó là quỷ khí dày đặc.

Nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ trong mắt nó chỉ có địch ý và kẻ thù, cho nên ánh mắt nó dừng lại chỗ Cố Mông rồi ngay lập tức nhào tới.

Cố Mông khẽ nhíu mày, quỷ mà chủ động nhào lên thì cô sẽ không nương tay, lập tức đá văng nó. Sau khi đá một cú này, cô đứng lên tóm lấy cổ của nó.

Ngón tay gầy guộc tinh xảo mà hữu lực, giờ phút này đang bóp chặt lấy cổ họng của quỷ đồng tưởng chừng như muốn bẻ gãy nó.

Thấy thế, ngực Tần Vi Vi đột nhiên nhói lên, chị la lớn “Không, đừng mà! Cố tiểu thư!”

Cố Mông quay đầu nhìn chị, đáy mắt vô cảm nhìn rất đáng sợ.

Nhìn cô lúc này, trong lòng Tần Vi Vi cảm nhận được một sự đáng sợ xa lạ, cái cảm giác sợ hãi này từ từ đáy lòng lộ ra khiến người ta không kìm được mà khom lưng uốn gối.

Nhưng rất nhanh sau đó, thần sắc lạnh lùng trên mặt Cố Mông lại biến mất, thay vào đó là sự hồ nghi như đang thắc mắc điều gì đó.

Sau đó, bàn tay đang bóp chặt lấy quỷ đồng liền nới lỏng.

Quỷ đồng thoát khỏi sự khống chế của cô liền tức tốc xuyên qua bức tường chạy mất.

“Tiểu bảo!” Tần Vi Vi lớn tiếng kêu, toàn bộ hồn phách như là bị xé rách ra.

Cố Mông quay đầu nhìn chị, Tần Vi Vi nói “Đây là Hoàng đại sư đang triệu hồi chúng tôi. Chúng ta là quỷ dịch của lão nên chỉ có thể ở bên cạnh lão, bằng không những hoa văn trên người này sẽ bốc cháy thiêu chúng tôi đến khi hồn phi phách tán.”

Sao cô lại không biết điều này, bởi vì cô đã nhìn thấy lão già đó dạy dộ một con quỷ khác. Người chết đi trở thành quỷ còn có thể chuyển thế đầu thai, nhưng quỷ một khi hồn phi phách tán thì tất cả đều biến mất.

Cố Mong hoa văn màu đỏ trên làn da rồi nói “Lão ta đang sử dụng một loại quỷ phù, tôi lại không nhớ đến cái này ngay từ đầu. Để tôi hóa giải loại bùa này trên người chị thì lão ta sẽ không thể khống chế chị nữa.”

Nghe vậy, Tần Vi Vi chớp chớp mắt, chị bắt lấy tay Cố Mông và nói “Cố tiểu thư……”

Trong căn phòng yên tĩnh này đột nhiên nổi gió, gió lạnh cực kì âm u lạnh lẽo, lùa vào người là khiến người ta nổi da gà.

Hai mắt Hoàng đại sư vẫn luôn nhắm đột nhiên mở ra, lão nhìn quỷ đồng trong phòng, khóe miệng lộ ra một tia cười.

“Lại đây, bảo bối ngoan!” Lão kêu.

Quỷ đồng lập tức vui mừng sán lại, trên khuôn mặt thâm tím vẻ ỷ lại, vừa phục tùng vừa ngoan ngoãn.

Hoàng đại sư kiểm tra tình trạng của nó một lúc, trong mắt lại xuất hiện một tia phẫn nộ, cho nó một bạt tai, cả giận nói “Đồ vô dụng, uổng công tao cực khổ bồi dưỡng mày nhiều năm như vậy hồn phách mày lại nát bét thế này à!”

Trong lòng lão đột nhiên có chút hối hận, ngày ấy bởi vì sợ hãi Cố Mông nên lão mới đóng Hồn Đinh vào đầu thằng bé này chỉ vì muốn kích phát sức mạnh của nó. Nhưng lão lại không ngờ rằng, quỷ đồng có cấp bằng gần đến Quỷ Vương có Hồn Đinh kích thích vâỵ mà lại không chịu nổi một kích của Cố Mông.

Cái con bé kia rốt cục là có địa vị gì?

Nghĩ vậy, Hoàng đại sư sắc mặt thay đổi lão nói “Không được, không thể ở lại đây nữa, bây giờ ta phải rời đi ngay!”

Nếu con bé đó lợi hại như vậy, lão lại đến thành phố S không phải là tự đưa mình vào rọ sao?

Từ trước đến nay Hoàng đại sư luôn là người cẩn thận bằng không cũng chẳng sống được đến giờ. Cho dù chỉ có 50% khả năng chết, lão sẽ tuyệt đối không đi mạo hiểm. Mà hiện tại đối mặt với một người không thể nhìn thấu như Cố Mông, dựa vào tính cẩn thận của lão thì chắc chắn không chọn cách đối đầu với cô.

Vừa có suy nghĩ chạy trốn, ánh mắt Hoàng đại sư dừng lại trên người quỷ đồng trong mắt hiện lên một tia sát ý.

—— đồ vô dụng thì không đáng được tồn tại.

Chỉ là đáng tiếc, lãng phí nhiều thời gian và tinh lực của lão như vậy.

“Hoàng đại sư!” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Hoàng đại sư quay đầu lại liền thấy Tần Vi Vi đứng trước mặt mình, lông mày đang nhíu chặt liền giãn —— ít ra con quỷ này không có thương tổn gì.

“…… Đáng tiếc, quỷ đầu của chúng mày bị con bé kia làm vỡ mất rồi.” Hoàng đại sư nhịn không được nhíu chặt mày, nói “Cũng không biết con bé đó là người của gia đình nào trong giới Huyền môn, nhìn không rõ nông cạn.”

Phải biết rằng dù có là mấy lão rùa già Huyền môn gặp phải Quỷ Vương cũng phải tốn chút thời gian. Vậy mà nó lại chỉ dùng một con dao gọt hoa quả là đối phó được quỷ đồng.

Hoàng đại sư càng nghĩ càng cảm thấy không thể ở lại đây lâu, lão khom lưng thu dọn đồ đạc “Bây giờ chúng ta đi!”

Ở phía sau sau, Tần Vi Vi đang nhìn lão với ánh mắt hận thù. Quỷ khí trên người chị lập tức tản ra cắn về phía Hoàng đại sư.

Hoàng đại sư đang ngồi xổm dưới đất lại không hề cảm giác được điều gì. Đến khi thu dọn xong và ngẩng đầu lên lão mới thấy có gì đó không đúng.

Trước mắt là một màn đêm đen, có tiếng nước chảy tong tỏng vàng lên bên tai. Lão kinh ngạc choàng mở mắt thì thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ.

Có gió thổi vào mang theo mùi máu tanh tưởi. Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, lão nhìn thấy một người đang bị treo trên trần nhà, gió thổi khiến người đó đung đưa hệt như miếng thịt khô treo gác bếp.

Hoàng đại sư sợ hãi, lão còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một sức mạnh to lớn kéo lão thẳng từ trên giường xuống lôi tuột ra ngoài.

“Cái gì thế này?”

Mồ hôi lạnh trên trán Hoàng đại sư rịn ra, lão muốn dùng đến quỷ dịch nhưng, hắn chỉ có thể vô lực bị này đạo bóng đen kéo dài tới phòng khách.

Trong phòng khách không kéo rèm, có ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào. Lão nằm trên nền đất nhìn cảnh này có hơi quen mắt. Đến tận khi có một lưỡi dao cắt qua bụng, lão mới sực nhớ ra đã gặp ở đâu.

Bốn năm trước, cũng ở căn phòng này Tần Vi Vi bị con quỷ mà lão nuôi rạch bụng. Mà hiện tại, những chuyện này lại xảy ra với lão.

Nghĩ vậy, Hoàng đại sư sao còn không rõ được, lão bị con quỷ mà mình nuôi phản bội, tức khắc khóe mắt lão muốn nứt ra!

Lưỡi đao lạnh tanh cắt qua bụng khiến lão sợ hãi tột độ.

“Đừng mà!” Lão kêu to, điên cuồng hét “Mày và con của mày đều là dịch quỷ của tao, tao mà chết thì chúng mày cũng không xong đâu!”

Nhưng lưỡi dao vẫn cứ cứa qua bụng không hề dừng lại mặc cho lão vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi.

Lúc trước trong bụng Tần Vi Vi có đứa bé nên lão mới sai quỷ moi ra nhưng trong bụng lão nào có cái gì, mũi dao lạnh băng vẫn cứ đảo loạn trong ổ bụng lão.

Hoàng đại sư xin tha không có kết quả, lão lập tức lâm vào trạng thái điên loạn “Mày muốn tao chết thì chúng mày cũng đi theo tao luôn đi!”

……

Trong phòng.

Máu dưới thân Hoàng đại sư chảy lan ra bốn phía, máu tươi ngập với tro bụi tạo ra một cảnh sắc nhớp nhúa, kinh tởm.

Đột nhiên Hoàng đại sư bật dậy, trên bụng lão bị khoét một lỗ lớn nhìn rõ nội tạng trong đó, hai mắt lão đỏ đậm nhìn Tần Vi Vi với biểu cảm dữ tợn

“Nếu tao chết thì chúng mày cũng bồi táng cho tao đi!”

Nháy mắt lực lượng trong người lão bộc phát, có dấu hiệu muốn tự bạo. Ai cũng không biết, trên người lão có một tấm Dẫn Lôi phù. Bùa vừa được kích hoạt, cả căn phòng đâu đâu cũng là những tia sét chớp nháy.

“Ầm ầm ầm…… Răng rắc!”

Tần Vi Vi trừng to mắt, nhìn sấm sét từ trên trời giáng xuống bổ thẳng lên đầu chị.

Sấm set chính là khắc tinh của yêu ma quỷ quái, bị set đánh thì sẽ hồn tiêu phách tán.

Một thân thể khổng lồ nhào tới, Tần Vi Vi té lăn trên đất. Chị trợn mắt nhìn khuôn mặt vì mập mạp mà biến dạng đang gần trong gang tấc, và sấm sét đang đánh tới.

“Ầm!”

Nó như vụ nổ bóng, Phệ Hồn Trùng nuôi ở trong còn chưa được sinh ra đã bị đánh cháy đen dưới dòng điện của sấm sét và biến thành một luồng khí đen.

Tần Vi Vi vẫn luôn trừng mắt, chị vươn tay lại lớn tiếng kêu lên “Bảo Nhi!”

Chị có một đứa con trai lớn tên là Bảo Nhi, ai cũng nói con gái sẽ thân với bố mẹ. Nhưng đối với vợ chồng Tần Vi Vi đứa con trai lớn này mới là đứa ngoan ngoãn, thân thiết với hai

người.

Thằng bé từng nói rằng nó yêu mẹ nhất.

“Con sẽ luôn bảo vệ mẹ, sẽ là bé ngoan của mẹ!”

Tần Vi Vi đột nhiên khóc đến xé lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.