Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 37: Chương 37




Công đức vẫn rất quan trọng!

Nghĩ đến thân thể tràn ngập tử khí của mình, Cố Mông thở dài miễn cưỡng xốc lại tinh thần. Cô bảo Cố Phạn mang cho mình một tờ giấy trắng, sau đó chậm chạp gấp nó thành con hạc giấy.

Cô hỏi cảnh sát: “Các anh có máu, tóc hoặc đồ cá nhân của cô gái đó không.”

Cô gái trong miệng cô chính là người bị hại, mấy đồ dùng cá nhân hay máu và tóc đương nhiên là họ không có.

“Cần mấy thứ này sao? Chúng tôi lập tức cho người đưa tới.” Có vị cảnh sát họ Hoắc nhanh chóng quyết định, vội vàng sai người mang đồ mà Cố Mông muốn tới.

Đó là một sợi tóc, Cố Mông cầm nó nhét vào trong hạc giấy, sau đó cô thổi một hơi vào hạc giấy. Như một màn ảo thuật, con hạc giấy đột nhiên vỗ cánh bay lên.

“!!”

Mọi người nhịn không được trợn mắt, Cố Phạn chớp chớp mắt thật mạnh theo bản năng.

“Ôi trời ạ, mình hoa mắt sao?” Có người lẩm bẩm hỏi.

Con hạc được gặp từ giấy trắng trong nháy mắt như có sự sống, nó bay vòng vòng trên không trung.

Cố Mông thấp giọng nói: “Đi đi, tìm đôi giày đó đi.”

Cô vừa dứt lời, con hạc như có nhân tính, nó gật gật đầu, sau đó xoay người ra ngoài cửa sổ.

Đến khi con hạc đã bay khuất tầm mắt, mọi người mới hồi phục tinh thần.

Cố Phạn vẫn biết Cố Mông lợi hại nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn làm cậu cực kỳ kinh ngạc. Chuyện này đã vượt qua phạm vi tiếp thu của con người, sao mà người thường có thể làm được, đây là thần tiên hay sao?

Còn cảnh sát thì nhìn Cố Mông biểu càng thêm tôn trọng, cũng hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ khinh thường đi—— bởi đây chính là người thật sự có bản lĩnh.

Cảnh sát Hoắc hỏi: “Cố tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Sau khi làm xong xuôi, Cố Mông lại lười nhác ngồi xuống, trông cô như chẳng còn chút sức sống nào, cô lười biếng nói: “Bây giờ á? Tất nhiên là ngồi đợi rồi, hạc giấy của tôi chắc chắn sẽ tìm được nó.”

Đôi giày đi trên chân cô gái……

Nghe vậy, các cảnh sát đều cảm thấy khiếp đảm. Nhưng mà Cố Mông nói như vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Cũng may chỉ tầm 1 giờ sau, Cố Mông đang lim dim như đã ngủ gật đột nhiên mở mắt.

Cô nói: “Tìm được rồi.”

Nghe vậy, tinh thần của đội cảnh sát lập tức căng thẳng, cảnh sát Hoắc vội hỏi nói: “Ở đâu?”

Cố Mông đứng dậy, nói: “Đi thôi, tôi đưa mấy anh đi tìm nó.”

Cảnh sát Hoắc cầm lấy chìa khóa xe, nói: “Tôi đi lái xe ngay……”

“Không cần.” Cố Mông cắt ngang lời anh ta, lẩm bẩm nói: “Quá chậm!”

Sau khi trở về từ thôn Lê gia, cô nhận thức giao thông của thế giới này chính là lạc hậu. Đợi họ lái xe qua không biết là đến ngày tháng năm nào.

“Không lái xe vậy thì đi bằng cái gì?” Những người khác ngơ ngác.

Cố Mông mỉm cười, nói: “Đi nhân lộ không thông thì đương nhiên là đi quỷ lộ.”

Quỷ lộ!

Những người khác trợn mắt, đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn ——đừng nói là đúng như những gì họ nghĩ nha.

Cố Mông hoàn toàn không thèm để ý biểu cảm hoảng hốt của họ, cô nói: “Các đi theo phía sau tôi không được đi lung tung, kể cả có nghe thấy tiếng gì cũng không được quay đầu lại. Nếu làm trái thì mấy người sẽ có 1 vé đi tham quan địa phủ đấy.”

Lời này thật sự đã làm mọi người sợ hãi, một đám liền cứng người lại theo phản xạ.

Cố Mông đứng ở trong phòng khách, duỗi tay lưu loát vẽ ra một chữ, từng nét chữ ánh lên màu hoàng kim như có ma lực khiến người ta hoa mắt.

“Chữ này…… Hình như là chữ 'môn'?” Cảnh sát Hoắc lẩm bẩm.

*Môn: nghĩa là cái cửa

Viết xong nét cuối cùng, Cố Mông thấp giọng nói: “Quỷ lộ, mở!”

Kim sắc lập lòe một chút, rồi sau đó một lối đi được bao phủ bởi sương trắng xuất hiện trước mặt họ. Lối đi này sâu hun hút, tận cuối con đường chỉ nhìn thấy một chấm đen, nhìn cũng chẳng ước lượng được là nó bao xa.

Cố Mông ho nhẹ một tiếng, đột nhiên phun ra một búng máu.

“Cố tiểu thư!” Những người khác lo lắng nhìn cô.

Cô móc khăn tay lau miệng theo thói quen, Cố Mông nói: “Không sao, tôi quen rồi.”

Tuy nói là vậy, nhưng ai lần đầu nhìn thấy cô hộc máu như vậy vẫn không khỏi ngạc nhiên, không tránh được có chút lo lắng. Người bình thường sao có thể đột nhiên hộc máu được, nếu nôn ra máu thì chắc chắn thân thể có vấn đề.

Cố Mông liếc bọn họ một cái, đáy mắt như có ánh sáng lóe lên, cô nói: “Đi thôi, nhớ kỹ lời tôi nói, chút nữa đi vào trong đó, cho dù có nghe thấy tiếng động gì cũng tuyệt đối không được quay lại.”

Nói xong, cô rảo bước tiến vào thông đạo đầu tiên.

Những người khác nhìn nhau, hơi chột dạ, nói: “Tôi, chân tôi hơi run.”

“Sợ cái gì, Cố tiểu thư dám dẫn chúng ta đi quỷ lộ thì cô ấy sẽ có cách bảo vệ chúng ta an toàn.” Nối gót Cố Mông, cảnh sát Hoắc cũng bước chân.

Thấy thế, những người khác cũng lục tục đi vào. Đến khi người cuối cùng tiến vào “Con đường”, “Con đường” này cũng chậm rãi biến mất, trả lại không gian yên tĩnh cho phòng khách nhà họ Cố.

Dì Trương đi ra, thấy phòng khách không có một bóng người thì gãi đầu gãi tai, có chút nghi hoặc nói: “Cô Cả và mấy người họ đi đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ?”

*

Con đường này căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối, ngoài con đường mòn ra thì xung quang chỉ toàn là sương trắng. Mà bên trong màn sương tựa như đang che đậy một thứ gì đó rất đáng sợ, mấy thứ này nấp kín sau màn sương đang dùng ánh mắt tràn ngập ác ý đánh giá bọn họ, thậm chí có thể nói là nhìn trộm.

Con đường này khiến cho người ta cảm thấy thật bất an.

“Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử!”

“Ba ba, ba ba!”

“A Dân, A Dân……”

……

Mọi người lờ mờ nghe thấy có ai đó đang gọi mình ở phía sau, thanh âm như gần lại như xa, nó xì xào không rõ nhưng nó lại như thật sự tồn tại.

Có người nghi hoặc mở miệng: “Sao tôi lại nghe thấy tiếng mẹ tôi đang gọi nhỉ?”

Nghe vậy, những người khác tức khắc lục tục lên tiếng.

“Tôi cũng nghe thấy con trai mình đang gọi, nó kêu tôi quay lại nhìn nó.”

“Tôi còn nghe thấy tiếng bà nội gọi mình này, lâu lắm rồi tôi chưa gặp bà.”

Những thanh âm này đều là của những người thân đã mấy mà họ vẫn còn mong nhớ. Đối với bọn họ, những giọng nói này như có ma lực thôi thúc họ quay đầu lại.

“Đừng quay đầu lại!” Cảnh sát Hoắc nhìn chằm chằm bóng dáng của Cố Mông đằng trước, lúc này nghe thấy các đồng nghiệp bàn tán liền nói: “Đừng quên lời Cố tiểu thư đã dặn, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được quay lại.”

“Ba ba, ba ba! Ba ba, ba quay lại nhìn con đi, ba ba!”

Trong đám người có một người đàn ông trung niên hốc mắt đỏ quạch, ông nhịn không nổi mà quay lại kêu lên: “Quân Quân!”

Con trai ông, Quân Quân!

Đằng sau là một cậu bé mặc đồ đỏ đang đứng nhìn ông, kêu lên: “Ba ba!”

Khuôn mặt quen thuộc của đứa trẻ lập tức hiện ra, ông lập tức chạy đến ôm con vào lòng, lớn tiếng kêu lên: “Quân Quân!”

Sương mù lập tức tràn tới khiến con đường độc đạo cũng biến mất, xung quanh ông chỉ còn lại mình ông và sương mù.

Nơi này, chỉ có một mình ông.

“Quân Quân!”

Người đàn ông ôm con trai đắm chìm trong niềm sung sướng. Ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt là nụ cười thoải mãn tựa như đang ôm cả thế giớ vào trong lòng.

“Tôi đã nói rồi, dù nghe thấy gì thì cũng được quay lại cơ mà.”

Đột nhiên bừng tỉnh, người đàn ông nghe thấy giọng nói quen thuộc. Ông mở mắt ra liền thấy một bóng dáng gầy gò xuất hiện.

“Cố…… Cố tiểu thư?” Người đàn ông lẩm bẩm kêu ra tiếng, trong lúc nhất thời ngơ ngác. Ông ngồi dậy lẩm bẩm hỏi: “Quân Quân đâu, Quân Quân nhà tôi đâu?”

Ông nhìn trong lòng mình theo phản xạ, sau đó toàn bộ thân thể lập tức cứng đờ, trong miệng thét lên tiếng kêu hãi hùng.

Cố Mông rũ mắt nhìn ông ta, bĩu môi ác ý hỏi: “Ôm bộ xương khô cảm giác thế nào?”

Bây giờ cô đã biết rằng con người rất sợ những thứ như xương khô hay xác chết.

Chỉ thấy ở trong lòng ông ta nào có đứa trẻ nào, có chăng chỉ là một bộ xương khô. Lúc này hai hốc mắt đen ngòm kia đang nhìn chằm chằm ông ấy.

Người đàn ông giãy nảy lên như bị điện giật ném bộ xương đó ra, sau đó ông mới phát hiện người mình đang bị dây leo quấn chặt. Trên dây leo nở ra những bông hoa đỏ diễm lệ, đỏ đến mức tựa như hút máu người mà lớn lên.

“Đây là cái gì?” Người đàn ông hỏi.

Cố Mông nói: “Đây là Hoa chết chóc, chỉ biết nó là thứ thuộc về địa phủ, ý nghĩa của nó là cái chết.”

Giải thích một câu xong Cố Mông xoay người nói: “Đi thôi, nếu không ông sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này đấy.”

Nghe vậy, người đàn ông cuống cuồng đứng dậy, vội vàng đi theo sau Cố Mông. Hai người đi chưa đến hai phút thì đã thấy không gian mở ra, bốn phía tiếng còi xe ầm ĩ, trước mắt là cao ốc building. Vậy là bọn họ đã ra khỏi cái nơi quỷ quái kia rồi.

Ngẩng đầu thấy nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, người đàn ông mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.

Cảnh sát Hoắc ngồi xổm xuống cạnh ông, thấy ông ta mở to mắt tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lão Hoàng, anh làm tôi sợ muốn chết đấy.”

Vừa rồi từ quỷ lộ đi ra, lão Hoàng liền hôn mê bất tỉnh, thậm chí không còn thở nữa khiến bọn họ hết cả hồn. Cuối cùng vẫn là Cố Mông xem thì thấy hồn phách bị bắt đi rồi, sau đó lại quay trở lại tìm hồn phách của ông.

Giờ đã tìm được hồn phách nên ông ấy cũng tự nhiên tỉnh lại.

Cố Mông xoay người lại nói: “Tôi đã nói rồi, ở nơi đó dù nghe thấy gì cũng không được quay đầu lại, chỉ cần các anh quay đầu lại, hồn phách của các anh sẽ bị những thứ ở nơi đó kéo đi. Đến lúc đó, các anh sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.”

Nghe vậy, lão Hoàng cười khổ một tiếng, lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi, là tôi sơ xuất.”

Người đàn ông lau mặt một lượt, giọng điệu chua xót: “Chỉ là tôi nghe thấy tiếng con trai đang gọi mình, tôi quá nhớ nó, lâu rồi cũng chưa được nghe thấy tiếng nó.”

Nghe vậy, những người khác tức khắc im lặng.

Cảnh sát Hoắc vỗ vai trấn an, sau đó hỏi Cố Mông: “Cố tiểu thư, sức khỏe của anh ta sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Cố Mông liếc mắt một cái, nói: “Hồn phách bất ổn, nên bình tĩnh, nghỉ ngơi thật tốt và phơi nắng nhiều vào là được.”

Cảnh sát loại nghề nghiệp mà bản thân nó đã tràn đầy chính khí, những thứ xấu xa khó mà xâm hại. Vừa rồi người này quay đầu ở quỷ lộ nên bị kéo hồn đi bởi vậy hiện giờ hồn phách đang rất bất ổn. Nếu đổi lại là người thường thì không tránh được ốm nặng một trận. Nhưng có Cố Mông ở đây tất nhiên sẽ không để người này sinh bệnh.

Vươn tay ra, một con hạc giấy đậu lên tay Cố Mông, cô nói: “Đi thôi, đôi giày kia đang ở chỗ này.”

Cảnh sát Hoắc tiến lên một bước, đến bên cạnh cô nói lời xin lỗi thay lão Hoàng: “Cố tiểu thư, cô đừng giận, lão Hoàng cũng không phải cố ý, anh ấy chỉ là……”

Nói đến đây, cảnh sát Hoắc nhịn không được thở dài, nói: “Chúng tôi đều là những người đối đầu trực tiếp với đủ loại tội phạm, không tránh được sẽ đắc tội với người ta. Thậm chí an nguy của người nhà cũng chịu sự uy hiếp. Năm năm trước, một tên tội phạm mà lão Hoàng từng bắt được ra tù, người nọ nhiều năm qua vẫn luôn ôm mối hận với lão Hoàng. Vậy nên đợi sau khi ra tù, hắn ta liền bắt cóc con trai của anh ấy và sát hại.”

Lúc chết, đứa bé kia mới 4 tuổi, bởi vì việc này vợ của lão Hoàng chịu không nổi đả kích mà ly hôn anh ấy. Qua bao năm, việc này vẫn là gút mắc trong lòng lão Hoàng cho nên ở quỷ lộ mới dễ dàng bị mê hoặc như vậy.

Nghe lời giải thích của cảnh sát Hoắc xong Cố Mông gật gật đầu, biểu cảm chẳng thay đổi chút nào.

“Tới rồi!” Luồn lách qua mấy con ngõ nhỏ, Cố Mông dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang và nói.

Mọi người ngẩng đầu, trước mắt tòa nhà đang trong quá trình tu sửa nhưng giống như đã đình công, bên trong chẳng có tiếng động gì.

“Không ngờ đôi giày này lại chạy tới thành phố kế bên, chạy trốn cũng nhanh thật!” Cảnh sát Hoắc kinh ngạc nói.

Thành phố H là thành phố trực thuộc trung ương ngay gần thành phố S, để đi qua lại giữa hai thành phố chỉ mất tầm 2-3 giờ, không ngờ nó chạy một mạch đến tận thành phố H.

Cố Mông vươn tay, hạc giấy vỗ cánh chậm chạp bay vào bên trong, đám người Cố Mông đi theo nó đến một căn hộ.

Trong phòng bụi bặm mù mịt, trên mặt đất chồng chất toàn là cát đá, một thiếu nữ đang ngồi ở góc phòng. Thiếu nữ ngân nga làn điệu nào đó trong miệng, tay cô ấy cầm một con dao gọt hoa quả, đôi tay be bét máu đang nhỏ giọt xuống khiến mặt đất nơi đó bị nhuộm đỏ.

Ở trên chân cô gái là đôi giày cao gót màu hồng nhạt, giày đẹp mà tinh xảo, chớp động thập phần động lòng người ánh sáng.

Ở bên chân cô gái trẻ còn có một đôi chân đã đứt lìa vẫn còn vết máu đọng lại. Đôi chân ban đầu còn đẹp đẽ mà bây giờ lại có dấu hiệu thối rữa —— do cái nắng của mùa hè nên cái chân rời ra khỏi thân thể hai ngày đã xuất hiện tình trạng phân hủy.

Nghe thấy động tĩnh, thiếu nữ cầm dao gọt hoa quả ngẩng đầu lên, một đôi mắt vô hồn với biểu cảm đờ đẫn, chỉ có cổ tay bị cắt là đang máu chảy ròng ròng.

Cảnh sát Hoắc căng thẳng hỏi Cố Mông: “Cố tiểu thư, giờ phải làm thế nào?”

Cố Mông nói: “Tìm được rồi thì tất nhiên là phải tiêu diệt nó chứ.”

Thiếu nữ đột nhiên đứng dậy cười thật tươi với bọn họ. Nhan sắc của cô ấy không tính là xinh nhưng nụ cười này lại mang đến cảm giác lộng lẫy rực rỡ, khiến mọi người thảng thốt rồi ánh sáng trong mắt dần dần biến mất.

Cố Mông đã đi qua, sau đó trực tiếp duỗi tay bóp chặt cổ đối phương, trông chẳng có ý gì là muốn thương hoa tiếc ngọc. Cô nghiêng đầu, hỏi: “Mày cảm thấy có thể mê hoặc được tao à?”

Chỉ là một đôi giày mới sinh ra ý thức mà thôi, nó chẳng làm được gì cô.

“Lộc cộc!”

Đôi giày trên chân cô gái đột nhiên rơi ra, sau đó lộc cộc chạy ra ngoài.

Cố Mông chẳng thèm nhìu mày một cái, cô vung tay ném ra một lá bùa.

Lá bùa đáp chính xác lên đôi giày, trong nháy mắt kia mọi người như nghe thấy tiếng thét thảm thiết. Sau đó nó rơi bịch xuống đất và im lìm không động đậy.

Cảnh sát Hoắc hoàn hồn lại, biết vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa bị mê hoặc, trong lòng thầm cảm thấy nguy hiểm—— loại tà vật này quả nhiên là khó đối phó, vẫn nên nhờ người có chuyên môn thì hơn.

Cố Mông thả cô gái xuống, sau đó ngồi xổm nhìn đôi giày thủy tinh.

Cảnh sát Hoắc hỏi: “Cố tiểu thư, nên xử lý đôi giày này như thế nào?”

Cố Mông nói: “Đương nhiên là hủy diệt nó rồi.”

Nói đoạn cô vươn tay ra thu đôi giày vào tay. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nứt vỡ giòn giã, đôi giày hoàn chỉnh biến thành luồng ánh sáng màu hồng nhạt sau đó nó vỡ vụn rồi biến mất.

Cảnh tượng này hiện lên như ở trong mơ.

*

Việc thu dọn hiện trường thì do nhóm cảnh sát Hoắc xử lý. Cũng may bọn họ đến kịp thời không thì cô bé đó khó thoát khỏi kết cục đứt chân. Sau đó cảnh sát Hoắc gọi xe cứu thương đến đưa cô bé đi cấp cứu.

Những chuyện phát sinh đằng sau Cố Mông không quan tâm, nhưng vì hủy diệt đôi giày kia nên cô lại được không ít công đức, trong lòng cảm thấy thật mỹ mãn.

Tháng tám qua đi, tháng chín đã đến, cũng là thời gian trường đại học khai giảng.

Biết mình sắp đi học, Cố Mông chẳng những không phản đối thậm chí còn rất hào hứng, cô cảm thấy nơi gọi là trường đại học sẽ rất thú vị. Trước ngày khai giảng hai ngày, Hứa Tâm Như gọi điện thoại cho cô, đương nhiên cô ấy không có số của cô mà gọi vào số của cha Cố—— vì hai nhà Hứa - Cố có quan hệ làm ăn nên tất nhiên cũng có số điện thoại của nhau.

“Bạn vẫn chẳng nhớ gì cả à?” Hứa Tâm Như hỏi.

Trạng thái tinh thần có vẻ không tồi, thể trạng cũng khôi phục rất khá.

Cố Mông lắc lắc đầu, nói: “Vẫn chẳng nhớ gì cả.”

Từ khi tỉnh lại, trong đầu cô đã trống rỗng, đến bây giờ cũng như thế, những kí ức liên quan đến quá khứ chẳng còn lại chút nào.

Mà thân thể cũng vẫn cứ khô héo, không sức sống như thế. Cố Mông cũng lờ mờ đoán ra, trước khi cô tỉnh lại thì 'cô' chắc là đã chết rồi, thậm chí hồn phách cũng đã tiêu tan. Người chết không thể có sinh lực được nên thân thể cô mới tràn ngập tử khí như thế. Chỉ là không biết vì sao cô lại sống lại.

Đổi lại là người khác, nếu không sớm tiêu trừ lượng tử khí này đi thì sớm muộn gì cũng mất mạng.

“Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, dù sao cũng không có gì ghê gớm. Không có ký ức trước kia đối với bạn nói không chừng là chuyện tốt.”

Hứa Tâm Như nhịn không được nói, đây chính suy nghĩ thật lòng của cô. Phải biết rằng trước kia tính tình Cố Mông âm trầm quái gở khiến người ta không thích. Từ khi mất đi ký ức không mấy tươi đẹp trước kia, bản tính tốt đẹp của cô ấy được khôi phục, tuy rằng có đôi khi mà người ta cáu điên lên nhưng mà không còn âm trầm nữa.

Cố Mông chớp chớp mắt, nghe nàng nói như vậy thì lại cảm thấy tò mò về bản thân mình trước kia, liền hỏi: “Trước kia mình hay buồn bã như vậy sao?”

Nghe vậy, Hứa Tâm Như cũng không biết trả lời như thế nào, cô bèn nói: “Trước kia chúng ta cũng không thân, cũng không hẳn là buồn bã nhưng cũng chẳng thấy bạn cười bao giờ.”

Giống như cũng chẳng có bạn bè ấy.

“…… Đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.” Cố Mông xoa xoa ngực, đột nhiên nói.

Không biết vì sao vừa rồi xong lời Hứa Tâm Như nói, ngực cô đột nhiên hơi đau. Cô không rõ cảm xúc này gọi là gì, theo như hiểu biết của cô thì nó gọi là bi thương.

Trước kia mình là người như thế nào? Có thật sự là người hay buồn rầu không?

Cố Mông có chút tò mò.

“…… Đúng rồi, gần đây hình như thành phố S có vụ án giết người. Mình nghe nói những sống sót là được một vị tiểu thư nhà họ Cố cứu, không phải cậu đấy chứ?” Hứa Tâm Như nhớ tới việc này, vội hỏi.

“Ừ, là mình.”

Cứu người mang lại cho cô rất nhiều công đức, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn có công đức bay tới. Việc này chứng những người đó vẫn luôn biết ơn cứu mạng của cô.

Mấy người này thật đúng là người tốt!

Cố Mông nhịn không được nghĩa vậy.

Hứa Tâm Như nói: “Mình vừa nghe liền biết là bạn.”

Người mà cầm dao gọt hoa quả đã văng của lớn rồi một mình chiến đấu anh dũng với mười mấy con chó dữ để cứu người, hơn nữa còn họ Cố thì Hứa Tâm Như đã nghĩ đến Cố Mông đầu tiên.

Nói đến đây cô nhịn không được tiếng thở dài, nói: “Những người mất mạng ấy, mình cũng có quen một vài người……”

Có thể tham gia bữa tiệc của Cao Tư tiên sinh thì đại đa số đều có gia thế không thấp. Toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố S đều ít nhiều có biết nhau một chút. Hiện giờ chuyện thành ra như vậy cũng làm người ta không kiềm được thở dài.

Cố Mông không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng trên giường bóc một viên chocolate nhét vào trong miệng.

Hứa Tâm Như thở dài hai giây, cũng không còn tâm trạng nào để nói chuyện: “Ngày mai khai giảng rồi, hẹn mai gặp nhé.”

Cũng không biết có phải bị nhiễm tâm trạng của Hứa Tâm Như hay không mà buổi tối Cố Mông lại nằm mơ. Cảnh tượng trong mơ cũng không tính là vui vẻ gì, khi tỉnh lại cô phải ngồi ngẩn ra một lúc, vẻ mặt trầm trầm.

Sau khi rửa mặt xong, lúc xuống lầu ăn bữa sáng, sắc mặt của cô cũng khá tệ.

Bữa sáng của nhà họ Cố vẫn luôn của có cô, cha Cố và Triệu Dĩnh, Cố Phạn và Cố Nguyệt giống như đại đa số người trẻ thời nay, đều là con cú, mỗi ngày đều phải ngủ đến giữa trưa. Mà Cố Mông thì khác, cô không có ý định bỏ bữa cho nên bữa sáng cũng sẽ không bỏ qua.

- -- ------ ------ ------ ------

Trong lúc dùng bữa sáng, cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Triệu Dĩnh. Ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn đến mức Triệu Dĩnh cảm thấy khó chịu —— không biết vì sao mỗi lần nhìn vào mắt của Cố Mông, bà ta đều cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bà cảm thấy ánh mắt Cố Mông thật lạnh tựa như trong đó chẳng hề có cảm xúc nào tồn tại trong đó.

Bị nhìn đến chịu không nổi, Triệu Dĩnh nhịn không được nói: “Con nhìn chằm chằm vào dì để làm gì?”

Cố Mông nghiêng đầu nhìn bà, giọng nói rất là nhẹ nhàng: “Tôi đang suy nghĩ liệu có nên giết bà hay không.”

Nghe vậy, tay của Triệu Dĩnh run lên, đánh rơi cái muỗng xuống bát tạo ra leng keng thật chói tai. Bà giương mắt nhìn Cố Mông, sắc mặt trắng bệch đi ngay lập tức, bởi vì bà ta ý thức được lời mà Cố Mông nói chính là nói thật, con bé đó thật sự muốn giết mình.

Cha Cố nhíu mày nói: “Đừng nói vớ vẩn.”

Cố Mông khó hiểu hỏi lại: “Con không thích bà ta, vì sao không thể giết bà ấy?”

“……” Cha Cố im lặng trong chốc lát, ông cố gắng dặn sự bực dọc trong lòng xuống, hỏi: “Sao tự nhiên con lại nghĩ thế?”

Gần đây do chuyện của Cố Mông mà cái tính nóng nảy của ông thường xuyên bị áp xuống. Nếu là trước kia, nghe thấy lời Cố Mông nói là ông đã mắng cho một trận rồi, vậy mà giờ vẫn còn bình tĩnh hỏi xem sao con bé lại nghĩ thế.

Cố Mông híp mắt, cô nói: “Tối hôm qua con có một giấc mộng……”

Đó là một giấc mơ không tính là vui vẻ gì, trong mơ, Cố Nguyệt cùng Triệu Dĩnh vẫn đáng ghét như thế, mà cha Cố và Cố Phạn lại không khiến người ta thích.

“…… Con mới là con ruột của cha, vậy sao cha lại đối xử với Cố Nguyệt tốt hơn cả con?” Cố Mông thắc mắc, đây là cũng là câu hỏi của cô khi còn trong giấc mơ, cô lại lầu bầu nói: “Đây gọi là có mẹ kế thì sẽ có cha kế à?”

Nghe vậy, cha Cố trợn mắt nhìn cô, hỏi: “Con…… Con khôi phục ký ức rồi sao?”

Cố Mông nhìn cha Cố, cô cũng đoán ra được giấc mơ kia chính là ký ức đã mất của mình. Nhân vật chính trong giấc mơ là cô, tuy rằng trông thật xa lạ giống như là đang xem một người khác, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự khó chịu của cô.

“Trước kia, cha đâu có đối tốt với con, cha thường xuyên mắng con.” Cố Mông như đang trần thuật sự thật, trong mơ, mỗi lần hai cha con gặp nhau thì ngoài cãi vã ra chỉ có cãi vã.

Cha Cố thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải con thường xuyên làm cha nổi điên lên thì sao cha lại mắng con được?”

Trước kia, tình cảm của hai cha con cũng không tốt, cứ vừa gặp là cãi nhau. Không biết là từ khi nào đã thành như thế, đứa bé vốn từng rất ngoan ngoãn đột nhiên không muốn cùng ông thân cận nữa, tính tình cũng ngày càng trở nên nóng nảy, mà ông cũng là người nóng tính, hai người cứ hễ gặp nhau là hệt như sao chổi rơi xuống trái đất.

Sau này, cha Cố cũng không phải không hối hận chuyện Cố Mông không muốn quay về. Nhưng quan hệ đã bị rạn nứt, ông có muốn hàn gắn lại cũng không kịp nữa rồi.

“Trước kia, trước kia…… Trước kia là cha sai.” Cha Cố đành xuống nước.

“Trước kia nếu con nghe thấy câu này sẽ rất vui đấy.” Cố Mông nói, nhưng hiện tại cô lại chẳng có cảm giác gì.

“Là bởi vì Triệu Dĩnh và Cố Nguyệt sao, cho nên cha mới thường xuyên nổi xung với con. Có phải hai người đó hay nói xấu con trước mặt cha không?” Cố Mông hỏi.

Cha Cố trả lời theo phản xạ: “Không có chuyện đó, mà họ nói xấu con để làm gì?”

“Bởi vì con có tiền đó, con có 15% cổ phần của Hoành Nghiệp 15% cơ mà.”

Một người đã từng xem qua vô số phim về ân oán hào môn như Cố Mông thì sao có thể không hiểu nguồn cơn chuyện này được? Trên TV đều chiếu như vậy, đúng là tiền tài khiến người ta động lòng.

Cho nên mới nói, phim truyền hình thật bổ ích, rất nhiều thứ cô đã học được từ nó.

Cô nhìn về phía Triệu Dĩnh, cười tủm tỉm nói: “Có phải bà vẫn luôn muốn tôi chết đúng không, bởi vì chỉ cần tôi chết, sản nghiệp của tôi chính là của Cố Nguyệt và Cố Phạn nhỉ?”

Triệu Dĩnh sững người, trong lòng bà ta có chút hốt hoảng, trên mặt lại vẫn cực kì bình tĩnh. Bà cười nhẹ và nói: “Không…… Không có, dì chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Cố Mông hỏi lại: “Dì chắc chứ?”

Cô chớp chớp mắt, nhìn trông có chút nghịch ngợm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo: “Vậy nếu bà nói dối thì tôi sẽ giết bà đấy.”

Triệu Dĩnh: “……”

Cha Cố không chấp nhận được nhưng đối diện với Cố Mông, chẳng hiểu sao ông lại có chút chột dạ.

Sau một lúc lâu, ông thở dài: “Mông Mông, Triệu Dĩnh là trưởng bối của con, sao con lại nói thế với bà ấy?”

Cố Mông quay đầu nhìn ông, đột nhiên cười nói: “Cha ơi, cha có biết không, trước kia mỗi lần nhìn cha, Cố Nguyệt, Triệu Dĩnh và Cố Phạn nữa, con cảm thấy các người mới là người một nhà, còn con chỉ là người ngoài. Cha dịu dàng với Cố Nguyệt lại hung dữ với con khiến con rất đau lòng, cha biết không? Nơi này của con rất đau đấy.”

Cô chỉ tay vào ngực mình, ít ra khi ở trong mộng bản thân mình rất đau khổ, nhưng bản thân mình trong mơ vẫn luôn không chịu yếu thế.

Cha Cố nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì. Ông há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Mông.

Cố Mông đứng dậy, giọng lạnh nhạt nói: “Tuy nhiên đó mới chỉ là những chuyện xảy ra gần đây, còn những chuyện trước nữa thì không nhớ.”

Tuy nói tối hôm qua cô tạm thời nhớ lại một số chuyện nhưng với cô, quá khứ vẫn là một bức màn bí ẩn như đang xem thước phim về cuộc đời của người khác, Cố Mông lại chẳng có chút cảm xúc nào.

Tựa như người này và mình của trước kia không liên quan đến nhau vậy.

Cô nhìn về phía Triệu Dĩnh, đột nhiên tiến lại gần bà rồi hỏi: “Hay là cứ giết bà đi nhỉ.”

Trước kia người đàn bà này đã làm mình rất đau khổ.

“…… Giết, giết người chính là phạm pháp đấy.” Triệu Dĩnh cứng đờ thân mình nói.

Cố Mông đứng dậy, có chút buồn rầu nói: “Bà nói cũng đúng.”

Tiếp xúc quá thường xuyên nên cô đã biết thế nào gọi là phạm pháp, thứ này đúng là khiến người ta đau đầu.

Thở dài, cô xoay người lên lầu, hoàn toàn không cảm thấy những gì mình vừa nói đáng sợ thế nào. Thái độ bình thản kia giống như đang nói chuyện ăn cơm uống nước vậy.

Chờ khi Cố Mông lên lầu, Triệu Dĩnh thở ra một hơi rồi thả lỏng người. Lúc này bà ta mới phát hiện người mình mướt mồ hôi lạnh, đến bây giờ vẫn cứ cảm thấy thân thể rét run.

Sao bây giờ con bé Cố Mông kia lại âm hiểm như vậy?

“…… Trước kia em thực sự nghĩ thế sao, em muốn Mông Mông chết đúng không?” Cha Cố đột nhiên nói, nhìn bà ta bằng ánh mắt nặng nề.

Triệu Dĩnh trong lòng cả kinh, bà ta vội vàng cười dịu dàng nói: “Sao em có thể nghĩ như vậy được? Em vẫn luôn coi Mông Mông như con gái, em chưa từng có ý nghĩ như thế?”

Nghe vậy, cha Cố híp mắt nhìn vợ mình, tựa hồ là muốn xem bà ấy có nói thật hay không. Một lúc lâu sau mới nói: “Hy vọng là vậy.”

Triệu Dĩnh cắn răng, trong lòng có chút bực dọc, lại hơi hơi hốt hoảng. Bà biết, lời nói của Cố Mông cắm một cây kim vào trong lòng cha Cố mà cây châm này một khi đã đâm vào thì sẽ khiến cho ông ta có nghi ngờ mình.

Cái con ranh Cố Mông này!

Triệu Dĩnh trong lòng oán hận.

Một bữa sáng kết thúc trong không vui, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Cố Mông. Sáng nay cô ăn thật no, đồ ăn ngon miệng luôn khiến cô vui sướng, còn người nuốt không trôi lại là cha Cố và Triệu Dĩnh, bữa sáng hôm nay đúng là nghẹn cứng cổ.

Trở lại phòng ngủ, Cố Mông nằm lên giường tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì.

Nhớ tới những chuyện trước kia, cô liền biết quan hệ giữa mình và cha Cố không hề tốt đẹp.

Trước kia mình không muốn ở cùng bọn họ, thậm chí không muốn có quan hệ gì với người nhà họ Cố nữa, vậy nên hiện tại Cố Mông liền không muốn sống cùng.

Dù sao sống ở đâu cũng là sống.

Cô vẫn nhớ, hình như mình còn một căn hộ bên ngoài, trước kia mình vẫn luôn ở đó.

Nghĩ vậy, trong lòng Cố Mông liền hạ quyết tâm.

*

Giữa trưa, Cố Mông từ trên lầu đi xuống liền gặp ngay ánh mắt phun ra lửa của Cố Nguyệt.

Thấy cô, Cố Nguyệt lập tức nói: “Mẹ tôi là trưởng bối của chị, sao chị dám nói chuyện với bà như thế? Chị còn dám dọa sẽ giết bà nữa chứ, thật quá đáng.”

Cố Mông không nhịn được híp mắt nhìn cô ta.

Ở trong mộng, Cố Nguyệt bắt nạt cô không ít lần, cô không đi tìm cô ta tính sổ thì thôi mà cô ta lại còn dám đến đây la hét.

Đi đến ghế ngồi xuống, Cố Mông đột nhiên ngoắc tay vẫy Cố Nguyệt. Khuôn mặt không cảm xúc như đang gọi con chó con mèo vậy.

Thấy hành động này, Cố Nguyệt trợn mắt nhìn cô, mắng: “Chị coi tôi là chó đấy à…… Từ từ! Sao lại thế này?”

Giọng điệu có chút hoảng sợ, thấy bản thân đang chậm rãi đi đến trước mặt Cố Mông sau đó ngồi xổm xuống. Mà tất cả các hành động này đều hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô.

“Chát chát chát!”

Trong lúc vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ, cô ta đột nhiên vươn tay ra dùng sức tự tát vào mặt mình,vừa tát của tự mắng chính mình: “Mình là đồ đần, mình là đồ đần, mình là đồ đần……”

Nhìn cảnh này, Cố Mông sung sướng thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ và không cam lòng của cô ta.

“Chị Cả!” Cố Phạn nhìn Cố Mông, khẩn cầu: “Chị Cả à, chị tha cho Chị Hai đi, chị ấy cũng không phải cố ý.”

Cố Mông quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Nếu hai người tình cảm sâu đậm như vậy thì sao không cùng nhau làm đi?”

Cô chỉ chỉ Cố Nguyệt.

Cố Phạn tròn mắt nhìn chị mình, trong lòng có chút hoảng hốt —— rõ ràng trong khoảng thời gian này thái độ của Cố Mông với cậu rất thân thiện, vậy mà đột nhiên lại lạnh lùng như thế?

“Chát chát chát! Mình là đồ đần, mình là đồ đần!”

Cố Nguyệt vẫn đang vừa tát chính mình vừa tự mắng bản thân.

Cố Phạn túm tay cô lại, nhưng mà sức lực của Cố Nguyệt lại rất khỏe, căn bản cậu ngăn không nổi. Chẳng mấy chốc, hai má của cô đã đỏ ửng lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt trông thật đáng thương.

Cố Mông lại vô cùng thờ ơ với chuyện này, thậm chí còn vui vẻ gọt cho mình một quả táo.

Chờ đến khi mặt của Cố Nguyệt sưng vù lên, thậm chí khóe miệng đã xuất hiện vết máu thì Cố Mông mới cho Cố Nguyệt ngừng tay. Cố Nguyệt nâng mắt lên, tuy rằng nước mắt giàn dụa nhưng biểu cảm khi nhìn Cố Mông lại tràn đầy oán hận.

“Chị Cả, chị quá đáng lắm rồi đấy! Cho dù Chị Hai có làm gì sai nhưng chị ấy cũng là con gái, không nên động đến gương mặt chứ.” Cố Phạn nhìn cô, nhịn không được nói.

Cố Mông híp mắt, đột nhiên nói: “Trả ngọc bội cho tôi.”

Cố Phạn sửng sốt.

Cố Mông cũng không cần cậu lấy ra, ngón tay vừa giương lên thì một đồ vật bay từ cổ áo của Cố Phạn ra rồi đáp xuống lòng bàn tay cô.

Thấy như vậy, Cố Phạn sờ cổ mình theo phản xạ, đương nhiên là chẳng có gì ở đó. Ánh mặt cậu dừng lại trên tay Cố Mông sau đó lại dừng lại trên gương mặt của Cố Mông.

“Chị Cả, đã có chuyện gì xảy ra à?” Cậu hỏi.

Cố Mông duỗi tay trực tiếp bóp nát miếng ngọc, lơ đễnh nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy các người không vừa mắt mà thôi.”

Cố Phạn đột nhiên mở miệng nói: “Chị…… Chị nhớ lại rồi à?”

Thái độ của đối phương thay đổi khiến cậu chỉ nghĩ đến lí do này. Trước kia quan hệ của bọn họ cũng không tốt, tuy rằng cậu có lòng muốn hàn gắn nhưng do Triệu Dĩnh và Cố Nguyệt nên Cố Mông khi đó thấy cậu là lẩn tránh, hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với cậu.

Cũng chỉ có lần này chị ấy bị mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người họ mới tốt lên một chút.

Cố Mông nói: “Đúng là tôi đã nhớ lại một số chuyện.”

Cô thấy bản thân mình trong quá khứ thật kì lạ, vì sao phải đau khổ vì mấy người không liên quan như thế? Nếu mấy người Cố Nguyệt khiến cô khổ sở như vậy thì cô sẽ giúp 'cô' xả giận.

Mặt Cố Nguyệt đã sưng vù lên, Cố Phạn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn đưa Cố Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra trước. Vết thương này trông cũng không nghiêm trọng, hy vọng sẽ không để lại sẹo.

Sau bữa cơm trưa, Cố Mông ngồi xe đi đến trường học. Hai ngày này đều là ngày nhập học nên trường đại học vô cùng náo nhiệt, người đến người đi. Cố Mông đứng ở cửa nhìn bốn phía, trong phút chốc cảm thấy thật mơ hồ.

Muốn nhập học thì phải làm như thế nào?

“Cố Mông!”

Đột nhiên, Cố Mông nghe thấy có người gọi cô. Quay đầu đi, cô liền thấy Hứa Tâm Như đứng vãy tay với mình ở cách đó không xa.

Mua hai cây kem trong siêu thị, một cái đưa cho Cố Mông, Hứa Tâm Như vừa cắn kem, vừa nói: “Hôm nay sao lại nóng thế nhỉ, mình bị nướng chín rồi đây này.”

Hai người làm xong những việc cần làm, sau đó tìm nơi râm mát ngồi xuống.

Hứa Tâm Như hỏi: “Lát nữa bạn định làm gì, phải đi về sao?”

Cố Mông lắc đầu, nói: “Mình định dọn tới căn hộ gần đây, đang định đến đó.”

“Dọn ra ở riêng? Có chuyện gì sao?” Hứa Tâm Như kinh ngạc hỏi.

Cố Mông nói: “Mình nhớ ra mấy chuyện hồi trước.”

Mà những chuyện trước cũng chẳng vui vẻ gì.

Nghe vậy, Hứa Tâm Như há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Tối hôm qua còn nói không nhớ gì cũng tốt, vậy mà mới qua một đêm mà bạn đã nhớ ra rồi sao?”

Cố Mông 'hừ' một tiếng.

Hứa Tâm Như do dự một chút mới an ủi: “Bạn không cần quá đau lòng đâu, chuyện quá khứ đều đã qua. Bạn thấy đấy, bây giờ không phải vẫn rất tốt sao.”

“Mình không có đau lòng, sao phải đau lòng vì mấy người lạ đó chứ?”

Cố Mông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ cô nhìn kiểu gì ra mình đang đau khổ vậy. Tuy rằng chuyện trước kia khiến cô không thoải mái nhưng cũng chẳng làm cô thấy đau khổ được.

Hứa Tâm Như nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, trong mắt không có một chút u ám hay sự không thoải mái nào thì mới tin lời cô thốt ra là thật.

“Người lạ á, chú Cố ở trong lòng bạn cũng được coi là người lạ sao?” Cô dè dặt hỏi.

Cố Mông đương nhiên là gật đầu, thái độ chẳng hề để tâm.

Thấy thế, Hứa Tâm Như thở dài thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Cố Mông càng thêm yêu mến.

Quả nhiên là ký ức trong quá khứ quá đau khổ nên khi Cố Mông vừa nhớ lại liền thất vọng hoàn toàn với chú Cố.

“Không sao, bạn còn có mình cơ mà. Chúng ta là bạn bè mà.” Hứa Tâm Như đột nhiên nắm tay nói.

Cố Mông nhìn cô ấy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu sao tự nhiên cô bạn mình lại nói thế.

Nhưng mà nghe nói con người đều muốn có bạn bè!

Nghĩ vậy, cô gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè mà!”

Nghe cô nói như vậy, Hứa Tâm Như liền càng vui vẻ.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo. Hai người quay đầu nhìn lại lại thấy một cậu thiếu nên vẻ mặt âm trầm đang tức giận tát một cô gái.

Hứa Tâm Như hơi nhíu mày, nói: “Là Tiền Huy!”

Cố Mông híp mắt, trong mắt lóe lên màu đỏ tươi, cô nhịn không được liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy có hơi đói.

Con mà nữ này trông cũng ngon miệng đấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.