Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 49: Chương 49: Chương 46




Ban đêm.

Cánh cửa bị người ta mở ra từ bên trong, Tiểu Phương lập tức khẩn trương nhìn lại, sau đó mặt lập tức đỏ lựng lên. Anh ta lắp bắp nói “Quần, quần áo của cô……”

Diệp Mạn mặc một chiếc váy dài màu đen để lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn, thậm chí hai gò no đủ kia cũng như ẩn như hiện.

“Anh vào đi.” Diệp Mạn cười, duỗi tay kéo anh ta vào trong.

Ánh đèn trong căn hộ lờ mờ chiếu vào mặt tạo nên vầng sáng mê người.

Vừa đi vào, Diệp Mạn liền đến gần dán hầu như toàn bộ cơ thể mềm mại lên người anh ta, nhả khí như lan nói “Thích không?”

Tia si mê hiện lên trong mắt Tiểu Phương “…… Hỉ, thích.”

Diệp Mạn duỗi tay ôm lấy cổ anh ta, hai bóng người lập tức quấn lấy nhau, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng ngủ.

……

Thở ra một hơi, Diệp Mạn giật giật cơ thể để cảm nhận cảm giác sung sướng này. Cô ta bước xuống giường với thân thể trần trụi đi vào phòng tắm, ánh đèn từ phòng tắm hắt ra soi tỏ quang cảnh trên giường.

Chỉ thấy trên chăn đệm nhăn nhúm có một bộ da mang hình dạng của con người được trải ngay ngắn, thật giống như máu thịt bên trong một người bị hút sạch trong nháy mắt chỉ còn lại bộ da vậy.

Trong phòng tắm.

Diệp Mạn nhìn gương mặt xinh đẹp ở trong gương rồi dùng tay vuốt ve, hơi hơi nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần bối rối.

Cô ta cảm giác được gần đây thân thể này càng ngày càng khát máu, nói cách khác, cô ta không nhịn được mà ra tay với Tiểu Phương.

Dù gì người này cũng là cảnh sát……

Trong gương, cô ta hơi nghiêng người thấy trên làn da phía sau cổ có một con nhện màu tím.

Con nhện hơi nhắm mắt lại, trên người lông tơ mỏng manh. Trông nó thật đến nổi chỉ cần giây tiếp theo nó sẽ mở mắt và phun nọc độc tới.

Diệp Mạn còn nhớ rõ ban đầu con nhện trên cổ này rất nhạt, cũng không nhìn thật như vậy.

Theo thời gian, không, nói đúng ra là theo tần suất săn mồi của cô ta, con nhện trông càng ngày càng thật, maù sắc cũng càng ngày càng tươi đẹp.

Nhưng nếu không làm vậy thì nhan sắc của cô ta sẽ trở về như ban đầu.

Nghĩ đến nhan sắc trước kia của mình, trong mắt Diệp Mạn hiện lên một tia hoảng sợ —— sau khi thử qua vẻ đẹp khiến vạn người theo đuổi, cô ta không bao giờ muốn biến trở về dáng vẻ khi trước.

Chỉ cần có thể duy trì nhan sắc này, muốn cô ta làm gì cũng được hết!

Mắt cô ta hiện lên vẻ u ám.

Lúc này, màu sắc của con nhện nằm trên cổ càng thêm tươi tắn tựa như nó vừa được tẩm bổ.

Căn hộ mà Cố Mông mua vốn đã được trang hoàng đầy đủ, ngắm đi ngắm lại cô vẫn cực kì ưng ý. Cho nên cô chỉ cần kêu ban quản lí chung cư quét tước sạch sẽ một chút là có thể trực tiếp kéo vali vào ở.

Tề Thanh biết cô sắp chuyển nhà nên cũng tạm dừng mọi công việc mà đến phụ giúp.

“Căn hộ em đang ở này không phải khá tốt sao, rất gần trường nữa, sao tự nhiên lại muốn dọn đi?” Tề Thanh thắc mắc.

Cố Mông đứng lên nhìn một vòng quanh căn hộ, từ khi cô đến đây nơi này vẫn giống như trước đây.

Bây giờ cô dọn đi thì chúng sẽ càng không có ai động tới. Nơi này sẽ luôn lưu giữ dáng vẻ ngày xưa, cùng “Cố Mông” quá cố phủ một lớp bụi dày.

Cô nói “Nơi này là thuộc về Cố Mông.”

Cuối cùng nhìn thoáng qua cả căn hộ một cái lần cuối xong cô đưa tay đóng cánh cửa lại, nhốt tất cả những thứ thuộc về nơi này lại. Truyện Dị Năng

Cố Mông cũng không mang theo bất cứ thứ gì ngoài quần áo, cho nên đồ đạc của cô ít đến mức nhìn mà bực mình.

Tề Thanh nghẹn ngào nhìn cái rương nhỏ, hỏi “Em chỉ có mấy thứ này thôi à?”

Cố Mông gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu “Làm sao vậy?”

“…… Quần áo, giày dép, túi xách đâu, mỹ phẩm dưỡng da đâu? Không có gì sao?” Tề Thanh gặng hỏi.

Cố Mông lắc đầu “Không có!”

Tề Thanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó thầm thở dài “Em có phải con gái thật không đấy?”

Những cô gái mà anh biết có ai mà không có một đống quần áo, giày dép, túi xách và chai lọ mỹ phẩm bày kín trên kệ nhà tắm cơ chứ?

Lại nhìn cái rương đựng chút đồ dùng ít ỏi của Cố Mông, anh liền cảm thấy chua xót.

Nghĩ vậy, Tề Thanh ngay lập tức muốn hành hiệp trượng nghĩa, nói “Đi, anh dẫn em đi shopping!”

Cố Mông “……”

Không, cô cảm thấy không cần thiết.

Đối với sự cự tuyệt của Cố Mông, Tề Thanh trực tiếp làm ngơ. Dù sao người lái xe chính là anh, bởi vậy, cuối cùng xe dừng lại ở trung tâm thương mại nổi tiếng với nhiều mặt hàng xa xỉ của thành phố S.

Vừa xuống xe, Tề Thanh dẫn Cố Mông và Hứa Tâm Như đi thẳng vào trong. Họ đến một cửa hàng quen, nhân viên ở đây lập tức tư vấn.

“……Chọn đến bao giờ nhét đầy tủ quần áo của em mới được đi, mua xong quần áo chúng ta lại đi mua giày.” Tề Thanh bày ra dáng vẻ vô cùng hào hứng.

Nụ cười trên mặt anh hệt như bé gái đang muốn trang trí thật tỉ mỉ cho con búp bê của mình vậy.

Cố Mông chậm chạp theo phía sau anh, Tề Thanh liên tục ướm đồ lên người cô, biểu cảm cũng biến hóa liên tục theo từng bộ.

“Trông cái này không tồi, ai, cái này cũng đẹp…… Ơ, cái này váy ngắn quá, không được!” Anh đứng ở đó lầm bầm lầu bầu, nói xong thì nhíu mày trông cực kì buồn rầu.

Cố Mông vô cảm nhìn anh ấy khoa tay múa chân, đối với phương diện này cô cũng không có yêu cầu gì, cứ để kệ anh ấy đi.

Ngoài Tề Thanh, Hứa Tâm Như cũng cầm váy ướm lên người liên tục. Nhưng mà so với những mẫu váy dài quần dài mà Tề Thanh chọn, cô ấy lại lấy váy ngắn hơn nhiều, vừa trẻ trung lại sành điệu.

Tề Thanh liếc mắt nhìn cái váy trong tay Hứa Tâm Như một cái, lắc lắc đầu “Quá ngắn, không được! Mông Mông không thể mặc váy ngắn như thế được, nếu gặp kẻ xấu thì làm thế nào? Em không biết đâu, có kẻ biến thái thích xem chân đấy!”

Nghe anh vừa nói như vậy, Hứa Tâm Như cũng cảm thấy người có đôi chân xấu mà mặc váy ngắn đúng là không ưa nhìn thật. Đáng tiếc quá, váy ngắn đẹp như thế.

Hai người chọn lựa một hồi, cầm một bộ bắt Cố Mông đi thử.

Trong lúc Cố Mông thay quần áo, Tề Thanh vẫy tay với người phục vụ nói “Cái này, bộ kia, còn cả 2 bộ kia nữa…… Đúng rồi, bên này với bên kia, gói lại hết cho tôi!”

Anh tuôn một tràng đầy hào phóng làm sắc mặt của nhân viên phục vụ tức khắc nở hoa.

Ngày thường vị Tề thiếu gia luôn ghé vào cửa hàng đồ nam, tư thái mua cũng xa hoa như thế này, các cô bên này chỉ dám nhìn sang đầy ngưỡng mộ. Không ngờ hôm nay các cô cũng có thể cảm nhận được sự sung sướng này.

Haizz, khách hàng giống Tề thiếu gia nhiều thêm mấy người nữa các cô cũng không ngại nhiều.

“…… Tề Thanh?”

Tề Thanh đang mân mê một cái váy thì nghe thấy có người gọi tên anh. Cách đó không xa là Diệp Mạn với cặp kính râm to bản trên mặt.

Diệp Mạn vừa đi tới, vừa tháo kính râm để lộ ra khuôn mặt đẹp không tì vết.

“Oa, là Diệp Mạn kìa!”

“Đúng là cô ấy rồi! Xinh đẹp quá! Cứ tưởng rằng nhan sắc trên TV là do dùng filter, không ngờ đúng là xinh đẹp thật.”

……

Người trong tiệm nhận ra gương mặt Diệp Mạn tức khắc nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, còn có người còn cuống lên vì hưng phấn.

Diệp Mạn kinh ngạc nhìn Tề Thanh, nói “Là anh thật à, sao anh lại ở đây? Anh đang……”

Cô ta nhìn về phía bộ đồ nữ tính trong tay Tề Thanh trên mặt lộ ra nét chần chờ.

“Cái này á? À, anh dẫn em họ đi chọn quần áo, anh cảm thấy cái này khá đẹp, em thấy sao?” Ý anh chỉ bộ đồ đang cầm trên tay.

Diệp Mạn liếc nhìn một cách qua loa, sau đó gật đầu cho có lệ. Cô ta nhíu mi nói “Tề Thanh, gần anh không đến chỗ em cũng chẳng hỏi han quan tâm em. Có phải em đã làm sai chuyện gì làm anh không thích không? Giận em à?”

“Em không làm gì sai cả, anh cũng không giận dỗi gì cả. Hơn nữa, em đẹp như vậy, sao anh có thể không thích em được?”

Là một fan của sắc đẹp, Tề Thanh vẫn luôn rất thích những cô em xinh xắn. Đương nhiên, niềm yêu thích này chỉ là sự thưởng thức thuần túy mà thôi, chuyện yêu đương với Diệp Mạn vốn anh cũng không

nghĩ tới.

Trong khoảng thời gian này, đúng là anh không tìm đến Diệp Mạn thật, đương nhiên không phải vấn đề thích hay không thích, anh vẫn thích...Nhan sắc của Diệp Mạn. Nhưng cứ nghĩ đến lời tiên tri về “Đào hoa sát” của Cố Mông thì trong lòng anh lại nổi nên sự nhút nhát.

Từng chứng kiến bản lĩnh của Cố Mông, có thể nói anh đã thực sự bị cảm phục, nếu con bé nói mệnh anh phạm đào hoa thì đó chính là chuyện có thể xảy ra. Mà đào hoa này còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của chính mình nên tất nhiên anh tránh còn không kịp.

“……Dạo này có hơi bận thôi.” Anh cười nói, từ thần sắc không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng trên thực tế, đáy lòng anh lại cực kì hoảng sợ, bởi vì anh nhìn thấy ảo ảnh con nhện trên người Diệp Mạn.

Con nhện kia ước chừng cao ngang Diệp Mạn, cả người nó phủ một màu tím, thoạt nhìn dữ tợn và đáng sợ, nó dường như đã hòa vào một thể với thân xác của Diệp Mạn.

Tề Thanh “……”

Bình tĩnh bình tĩnh, đâu phải chưa nhìn thấy con nhện bao giờ, con này to hơn mấy con khác mấy vạn lần mà thôi, có cái gì mà sợ?

Diệp Mạn nhìn biểu cảm kì quái của anh, cô ta đột nhiên dương môi nở nụ cười, tiến về phía trước đặt một bàn tay lên ngực anh. Nếu nhìn từ phía sau thì rất giống cả người cô ta được Tề Thanh ôm vào lòng vậy.

Cô ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên một tia màu tím u ám, cô ta nói “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hay là qua quán cà phê bên kia ngồi đi.”

Tề Thanh nhìn cô ta, đột nhiên tâm trạng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh da thịt dưới cổ truyền đến những cơn bỏng rát.

“A, đau quá!” Anh kêu một tiếng, nhờ đó mà anh trở nên tỉnh táo hơn hẳn.

Sau khi ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, biểu cảm của anh nháy máy đã thay đổi, liên tục lui về sau, ánh mắt nhìn Diệp Mạn cũng tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Vừa rồi bị Diệp Mạn nhìn, anh lại có cảm giác mất khống chế bản thân, cô ta nói gì anh cũng sẽ làm theo.

Thấy anh ta có thể thoát khỏi khống chế của mình, trong mắt Diệp Mạn hiện lên một tia kinh ngạc, chợt, sắc mặt của cô ta trầm xuống.

“Tề Thanh……”

“Em đừng tới đây!”

Cô ta gọi một tiếng, rồi lại tiến lên một bước thì Tề Thanh đã liên tục lui vài bước, còn vươn tay dáng vẻ như muốn ngăn cô ta đừng lại gần, rõ ràng chính là thái độ tránh còn hơn tránh tà.

Hiện giờ Tề Thanh rất sợ cô ta, không đợi cô ta mở miệng đã vội nói “Em đừng nói gì nữa, anh cảm thấy hai chúng ta không hợp. Chúng ta chia tay đi!”

Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nhịn không được nhìn nhau, hình như bọn họ đang chứng kiến một chuyện không nên chứng kiến thì phải.

Vẻ mặt của Diệp Mạn dại ra, nhưng rất nhanh được thay thế bằng nụ cười bi thương. Cô ta hỏi “Vì sao thế? Là em không tốt ở chỗ nào sao?”

“Không phải em không tốt ở chỗ nào, là…… Là tự bản thân anh cảm thấy chúng ta không hợp mà thôi!” Tề Thanh cười gượng, nỗ lực nghĩ lý do.

Anh không thể nói bởi vì cô không phải người, tôi cảm thấy ở bên cạnh cô quá nguy hiểm cho nên mới muốn cùng cô chia tay?

Anh cảm thấy, nếu anh thật sự nói như vậy thì người phụ nữ trước sẽ ngay lập tức biến thành con nhện cắn chết anh mất.

Nghe vậy, Diệp Mạn nhìn anh với ánh mắt âm trầm, sau đó rời không nói một câu.

Tề Thanh nhìn thấy cô ta rời đi thì chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ nhìn thấy con nhện trên người Diệp Mạn là anh lại cảm thấy áp lực rất lớn. Anh cảm tưởng như chỉ cần giây tiếp theo con nhện kia sẽ mở to mắt, xông tới cắn mình một miếng.

Sao trước kia mình không nhận ra cô ta không ổn nhỉ?

Tề Thanh trong lòng nghĩ quả nhiên là sắc đẹp chết người sao?

Cố Mông từ phòng thử đồ đi ra liền nghe Hứa Tâm Như kể lại chuyện Tề Thanh và Diệp Mạn chia tay, ngay cả nhân viên của cửa hàng cũng thấy, sợ là tin tức này sẽ sớm lan tràn trên mạng cho mà xem.

“Thảo nào tớ ngửi thấy mùi rất thối.” Cố Mông nhăn cái mũi, tỏ vẻ cái mùi hương phảng phất trong không khí này thật sự khó ngửi.

Cô quay đầu nhìn Tề Thanh một cái, sau đó liền nhịn không được nhíu nhíu mày.

Tề Thanh sờ mặt mình, hỏi “…… Làm sao vậy? Chẳng lẽ em lại nhìn thấy cái gì từ tướng mạo của anh à? Có phải tử khí đã biến mất rồi không?”

Nói xong, anh mong chờ nhìn Cố Mông, sau đó Cố Mông lại lắc đầu với anh.

“Không, tử khí trên mặt anh càng nặng hơn, so với ngày đầu em gặp anh còn nặng hơn nữa.”

“!!”

Tề Thanh trợn mắt, anh nói “Nhưng mà anh đã chia tay với cô ta rồi mà, sau này sẽ không gặp nưa, sao có thể nặng hơn được? Anh phải làm sao bây giờ?”

Cảm giác biết trước cái chết sắp đến với mình thật không dễ chịu, Tề Thanh chính là ví dụ. Anh vẫn còn trẻ, anh chưa muốn chết sớm như thế.

Cố Mông dùng tay sửa nơ con bướm bên hông, lơ đãng nói “Nếu như vậy thì đành phải tiên hạ thủ vi cường thôi. Làm thịt nó trước khi nó kịp làm gì anh vậy.”

Nghe vậy, ánh mắt của Tề Thanh sáng lên, nhưng rất nhanh được thay bằng sự bối rối, nói “Em nói đúng, chỉ là…… Tuy rằng anh có thể thấy ảo ảnh con nhện trên người Diệp Mạn nhưng mà cô ta vẫn là người…… Đúng không?”

Anh không rõ tình trạng hiện giờ của Diệp Mạn có còn được gọi là người không nữa?

Cố Mông rũ mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lùng như là mặt hồ kết băng, tuy rằng xinh đẹp trong sáng nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người khác run rẩy.

Cô nói “Cô ta và con nhện kia đã dung hợp được một nửa, dung hợp càng nhiều thì tính tình của cô ta sẽ càng phụ thuộc vào con nhện, thậm chí còn không áp chế được dục vọng của bản thân. Hiện giờ có thể coi cô ta là dã thú đội lốt người mà thôi!”

Tề Thanh nhịn không được thở dài, nói “Anh thật sự không ngờ cô ấy sẽ biến thành dạng…… Người như vậy.”

Dù gì cũng đã từng có khoảng thời gian yêu đương, anh chưa bao giờ nghĩ rằng dưới lớp da xinh đẹp của Diệp Mạn lại là con nhện vô cùng xấu xí. Lúc nhìn thấy ảo ảnh con nhện, mọi ảo tưởng tốt đẹp về cô ta đã hoàn toàn tan biến.

Anh dụi hai mắt mình, lẩm bẩm “Đôi khi làm một gã tồi hình như cũng không phải chuyện gì xấu nhỉ.”

Lần trước Cố Mông khai Thiên Nhãn mà không đóng lại. Theo lời cô nói, nó sẽ dần mất tác dụng trong vòng 1-2 tháng.

Nói thật, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy thứ đó cũng khiến người ta phiền não. Tuy nhiên bây giờ anh lại cảm thấy may mắn vì Thiên Nhãn chưa bị đóng lại, bằng không sao anh có thể nhìn ra điểm bất thường của Diệp Mạn? Nói không chừng hiện tại còn đang cùng cô ta dây dưa.

“Vậy làm thế nào để ra đòn phủ đầu bây giờ?” Tề Thanh khiêm tốn hỏi.

Cố Mông nhìn anh bằng ánh mắt kì quái “Đương nhiên là đánh trực tiếp rồi! Còn làm thế nào nữa?”

Tề Thanh tức khắc cười gượng, nói “Anh còn tưởng rằng em có kế gì cơ.”

Cố Mông nói “Là bạn trai cũ, chắc anh biết địa chỉ nhà cô ta chứ, chúng ta đến thẳng đó là được.”

Có thể đến tận nơi giải quyết thì sao phải loanh quanh lòng vòng?

Diệp Mạn trầm mặt rời trung tâm thương mại, cô ta nhạy bén cảm giác được thái độ của Tề Thanh đối với mình có thay đổi, chuyện này khiến cô ta có một vài suy đoán.

Chẳng lẽ anh ta đã biết bí mật của mình?

Nghĩ vậy, trong mắt cô ta hiện lên một tia màu tím đen.

Tề Thanh khác với những gã đàn ông khác, tuy rằng anh ta cũng là con nhà giàu nhưng khí chất trên người anh ta lại rất sạch sẽ, huyết khí cường thịnh. Nếu có thể ăn thịt anh ta thì dung mạo của mình chắc chắn sẽ duy trì được một thời gian dài.

Diệp Mạn tiếp cận anh là để tiện ra tay hơn. Nhưng không hiểu sao, hai lần vừa rồi anh ta đều thoát được, không thể không khiến người ta xuýt xoa về sự may mắn của anh.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Diệp Mạn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Cô ta hoảng hốt chạy vào toilet công cộng, run rẩy gỡ cặp kính râm xuống.

Trong gương kia là một khuôn mặt, nhưng nó từ mỹ mạo vô song biến thành già cả xấu xí, thậm chí so với khuôn mặt vốn có của cô ta còn xấu hơn.

Diệp Mạn lẩm bẩm “Tại sao lại như vậy? Lần kiếm ăn trước còn chưa tròn một tuần cơ mà.”

Bình thường, mỗi lần đi săn có thể duy trì được khoảng 1 tháng.

“Không được, mình không thể biến thành thế này được, mình không cần bộ dạng này……” Cô ta lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.

Không lâu sau, một bóng dáng thướt tha đi ra khỏi toilet. Trên mặt người đó là cặp kính râm to bản làm người ta không nhìn rõ dung mạo của cô nhưng từ dáng người và cái cằm như ẩn hiện thì có thể nhận ra cô ta là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.

Người đẹp như vậy đứng giữa đám đông sẽ dẫn theo những cái nhìn trộm đầy ác ý.

Tại một tòa kiến trúc bị bỏ hoang, Diệp Mạn bị ba người bao vây.

“Cô em muốn đi đâu đấy? Hay em ở lại vui vẻ cùng các anh nhé?”

Ba ánh mắt thèm thuồng quét lên người cô ta, nhìn đến ngực eo và mông lại ánh lên sự dâm đãng, dơ bẩn.

Ở nơi không có camera lại không có người qua lại chính là địa điểm tuyệt nhất để làm việc xấu.

Diệp Mạn ngẩng đầu lên đánh giá ba người này qua lớp kính râm, ngoài miệng là ý cười thản nhiên nói “Các anh trai muốn sung sướng như thế nào đây?”

Tất nhiên ba người này không thể sánh bằng Tề Thanh cả khí chất hay huyết khí, trông thật rẻ tiền. Nhưng lúc này không phải là lúc kén ăn.

“Các anh định sung sướng như thế này này……”

Ba bóng người vây quanh, nhưng rất nhau sau đó có tiếng hét thảm thiết vang lên trong con hẻm nhỏ.

“A!”

Một bóng người lảo đảo chạy ra, chưa chạy được bao xa thì đã bị một cái chân lông lá đâm thủng ngực. Thân thể anh ta bắt đầu co lại khô quắt, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da mỏng rơi dưới mặt đất.

Mà ở một góc tối âm u cách đó không xa cũng rơi 2 tấm da người như vậy, mềm oặt trên đất.

Rất nhau sau đó, một bóng người yểu điệu rời khỏi đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mãi đến ngày hôm sau mới có tiếng hét vang lên trong con hẻm.

- -- ------ ------ --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.