Thu Nhiên đứng trên tầng, nước mắt rơi như mưa, tim đau như muốn nứt ra, đầu ngón tay bởi vì siết quá chặt để kìm chế mà cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Thấy anh bất chấp, dù phải chịu đau cũng không chịu đi, cô đau đến mức không thể chịu đựng được, bất giác hét lên.
“Đừng, dừng tay!”
Còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã xoay người chạy vội xuống tầng, bất chấp tất cả, quỳ xuống bên cạnh anh, ôm chặt anh, không đếm xỉa ngọn lửa xanh vẫn đang thiêu đốt.
“Thu Nhiên… Thu Nhiên…” Trông thấy cô, anh không biết lấy đâu ra sức, hai tay vốn đã bị trói chặt lại giãy ra khỏi được dây leo, ôm chặt lấy cô. “Anh xin lỗi…” Anh đau đớn nói: “Anh xin lỗi… Anh yêu em… Xin em hãy quay lại, đừng rời khỏi anh… Đừng…”
Lửa vẫn đang cháy, cô không đau, nhưng những vết thương nó gây ra cho anh lại vô cùng chân thật.
“Em không đi… Không đi…” Cô khóc, muốn giúp anh dập lửa, cố gắng kéo dây leo trên anh, nhưng dây leo này đối với cô là hư ảo, ngay cả chạm vào cũng không được.
Cô quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, khóc xin.
“Cầu xin anh, mau dừng tay… “
Tần Vô Minh rũ mắt nhìn cô.
“Cô có biết, nghiệp chướng của anh ta rất nặng không?”
Cho đến lúc này, nhìn rõ mặt anh ta, cô mới kinh ngạc phát hiện ra người này chính là người đàn ông xa lạ năm đó đã cứu cô.
Đã nhiều năm, anh ta không hề già đi chút nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng này vẫn y như trước.
“Tôi biết… Nhưng anh ấy đã hối cải, đã sửa sai rồi…”
Cô vẫn luôn không chịu thừa nhận, chỉ vì quá đau.
Nhưng cô nhớ rõ anh đối tốt với cô như thế nào, cho dù là trong khoảng thời gian không nhớ cô, anh vẫn che chở, nâng niu, cưng chiều cô. Cô biết, biết rất rõ, tất cả không hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng lại vẫn trách anh, bởi vì cô quá hận, quá đau, quá sợ, sợ lại bị tổn thương, sợ lại một lần nữa phải nếm trải nỗi đau xé cõi lòng. Cho nên cô trách anh, đẩy anh ra, không muốn tha thứ.
Cô cho rằng cuối cùng anh sẽ từ bỏ, nhưng anh thật ngốc, vẫn không chịu buông.
Cô cho rằng, chỉ cần đẩy anh ra, có thể thoải mái tiếp tục sống, nhưng tình cảm của anh lại như trăm ngàn sợi tơ quấn lấy cô, siết chặt hồn phách cô.
Tơ tình oán giận dây dưa, cắt không đứt, mà lại càng ngày càng chặt, chỉ còn sự ngốc nghếch của anh làm cô đau.
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể xuống tầng.
Ôm chặt Dạ Ảnh quỳ dưới đất chịu lửa thiêu đốt, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, lệ như suối trào, khàn khàn nói: “Người không phải thánh hiền, ai không từng mắc sai lầm? Anh nói xem, cuộc đời con người không phải chính là không ngừng học tập từ sai lầm sao. Đời này phạm sai lầm, nếu không kịp thời sửa chữa, đời sau chắc chắn sẽ lại gặp phải. Đã như vậy, anh ấy chịu khổ đã lâu, vì sao không thể cho anh ấy cơ hội, để anh ấy chứng minh mình đã tỉnh ngộ sửa đổi?”
Tần Vô Minh vẻ mặt bình thản, nhàn nhạt hỏi lại: “Cho dù tôi đồng ý thả anh ta đi, nhưng cô là người, anh ta là yêu quái, cô ở bên anh ta sẽ không có nổi một ngày bình an. Cô rồi cũng có ngày sẽ già sẽ chết, anh ta lại trường sinh bất lão, chỉ có thể ở bên nhau hơn mười năm ngắn ngủi. Như vậy, cô cũng cam tâm tình nguyện sao?”
Tim cô thắt lại, gật đầu. Tần Vô Minh lại hỏi: “Nếu tôi nói, anh ta phải chịu phạt vì những nghiệp chướng mà mình gây ra, tôi không thể thả anh ta đi dễ dàng như vậy, thì cô có đồng ý ở lại đây thay anh ta chịu phạt không?”
“Tôi…” Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị ngắt lời.
“Không!” Dạ Ảnh tức giận gầm lên, ôm chặt cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, quát: “Tội của tôi, tôi tự chịu, anh đừng đổ lên đầu cô ấy!”
Thu Nhiên nghẹn ngào, trong lòng thật ấm áp, vuốt ve vết thương chồng chất của anh. Cô lại quay đầu, nhìn người đàn ông kia, bất chấp sự phản đối của Dạ Ảnh, nghiêm túc đáp lại: “Tôi tình nguyện.”
“Tại sao?” Vô Minh hỏi.
“Bởi vì… Tôi yêu anh ấy.”
Dạ Ảnh đang ôm cô, nghe vậy liền run lên. Cô quay đầu lại, nhìn yêu quái trước mắt, trông thấy trong đôi mắt màu vàng nhạt của anh dấy lên khát vọng, khiếp sợ, cùng kinh ngạc.
Cô vuốt ve khuôn mặt anh, rưng rưng thừa nhận: “Em yêu anh. Bởi vì yêu, cho nên mới oán; bởi vì yêu, cho nên mới hận… “
“Anh xin lỗi… “
Anh run rẩy ôm lấy cô, nước mắt lăn xuống. Sau đó, mới phát hiện ngọn lửa đã tắt; nhưng dây leo vẫn trói chặt anh, hút lấy máu anh. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông kia, lại càng sợ hãi, sợ người này cố ý cướp cô đi. “Tôi tình nguyện ở lại chịu phạt.” Giọng anh khàn khàn, thành tâm khẩn cầu, “Lỗi của tôi tôi sẽ tự gánh chịu… Xin anh, thả cô ấy đi… “
Thu Nhiên hoảng hốt, lau nước mắt trên mặt anh, nói: “Em không đi, em cùng anh, cùng chịu.”
Dạ Ảnh run lên, trái tim vừa ấm vừa đau, hai người nhìn nhau, ôm chặt nhau không rời.
Thấy vậy, Linh ở trong tiệm mặc dù không muốn chạm vào Lửa Địa Ngục cũng gần như không chịu nổi muốn chạy ra cầu xin.
Nhưng Khởi Lệ giữ tay cô, lặng lẽ lắc đầu.
Chỉ thấy bên ngoài, Tần Vô Minh thu tay về.
Dạ Ảnh ngẩng đầu, nhìn anh ta, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tôi sẽ không giam anh, cho anh thêm một cơ hội.” Tần Vô Minh nhìn hai linh hồn bị thương trước mắt, “Nhưng tội lỗi của anh quá nặng, tôi không thể thả anh đơn giản như vậy được, anh phải thật lòng giác ngộ, sửa sai hướng thiện, hơn nữa chuộc lại tội lỗi của anh, đền bù sai lầm.”
“Tôi nên làm thế nào?” Chỉ cần có thể giữ cô lại bên mình, muốn anh làm cái gì cũng được.
Xem ra, yêu quái này vẫn còn cứu được. Tần Vô Minh hơi nhếch môi, nở nụ cười. Nụ cười của anh ta, như gió xuân, sưởi ấm trái tim hai người. “Thiên Cung.” Anh ta gọi Thất đệ. Dưới tàng cây vốn không người, xuất hiện một người đàn ông cười gian manh, anh ta chẳng hề xấu hổ đi lên phía trước, hỏi.
“Đại ca, gọi đệ à?”
Trông thấy anh ta, Dạ Ảnh cứng đờ.
Tần Vô Minh nhìn Thất đệ và yêu quá này, chỉ nói: “A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh, anh hãy nghe cho kỹ, kể từ hôm nay, tôi thu anh làm Dạ Xoa, đi theo Thiên Cung, chém yêu phục ma, lấy công chuộc tội.”
“Dạ Xoa?” Anh sững sờ, gần như không thể tin được, trong lòng dâng lên hi vọng.
Tần Thiên Cung vẻ mặt cợt nhả nói: “Đúng vậy, bên cạnh tôi vừa khéo thiếu người trợ giúp, tôi quan sát anh đã lâu rồi, cho nên đích thân xuống dưới đó xin.”
“Cho nên…” Anh cúi đầu nhìn Thu Nhiên trong lòng cũng đang kinh ngạc nín thở chờ đợi, run rẩy hỏi ra khẩn cầu trong lòng hai người: “Tôi có thể ở bên Thu Nhiên?”
“Có thể.” Tần Vô Minh nói.
“Không cần ở lại đây?” Anh hỏi lại.
“Không cần.” Tần Thiên Cung cười gian, thêm một quy định: “Nhưng nếu tôi gọi, anh phải đến, thế nào? Anh muốn ở đây làm hoa, hay muốn làm thuộc hạ của tôi?” Mặc dù từ trước đến nay luôn chướng mắt tên này, nhưng nếu có thể ở bên cô, cho dù phải ở lại đây, anh cũng cam tâm tình nguyện chứ đừng nói đến chuyện có thể cùng cô ở lại nhân thế. “Dạ Ảnh nguyện làm Dạ Xoa.” Anh ngước mắt, nhìn Ngục vương Vô Gian, không chút do dự, thề: “Lấy công chuộc tội.”
Tần Vô Minh nhìn anh, nói: “Anh nếu có thể khiến công lớn hơn tội, có thể sẽ được ở bên cô ấy đến đầu bạc.”
Thu Nhiên nắm chặt tay Dạ Ảnh, nhìn người đàn ông kia, “Cảm ơn… “
Anh cũng khiêm tốn nói: “Tạ ơn Ngục Vương tác thành.”
Vô Minh khẽ cười gật đầu, không nói gì thêm nữa, xoay người đi vào trong tiệm.
Tần Thiên Cung giơ tay lên, vốn còn định nói gì đó, nhưng đôi tình nhân trước mắt sớm đã thâm tình ôm nhau, tiến vào thế giới hai người, hại anh ta cứng đờ, ngại đứng ở đây làm kỳ đà cản mũi, đành phải theo đại ca vào trong tiệm. Hôm khác sẽ tìm tên này nói rõ quy định sau.
Ai ngờ anh mới vào cửa đã nghe thấy…
“Có nhầm không?” Linh căm giận bất bình nói: “Mọi chuyện đều là tôi làm, công lao lại về anh ta! Sau khi xảy ra chuyện, anh ta còn chuồn mất!”
Tần Thiên Cung nghe vậy, lớn tiếng kêu oan: “Phản đối! Phản đối! Tôi phản đối! Tôi vì khắc phục hậu quả còn chạy xuống dưới đó thuyết phục mấy tên ngoan cố phiền toái, cổ hủ bảo thủ kia, nói sắp gãy ba tấc lưỡi rồi!” Linh vừa trừng mắt vừa nói: “Cái miệng của anh không dùng lúc này thì còn chờ đến lúc nào?” Tần Thiên Cung gào lên cãi nhau với cô.
Nghe lão Thất và nữ pháp sư cãi nhau chí chóe, Tần Vô Minh chỉ cảm thấy buồn cười. Anh đi vào trong quầy bar, chỉ thấy Khởi Lệ pha một bình trà, rót một chén cho anh, mỉm cười trêu chọc.
“Em cho rằng trời đất có quy định, tội không thể thay, quá khứ không thể đổi, không thể để người khác chịu hộ.”
“Ừ.” Anh nhận lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm. “Đúng là như vậy.”
“Anh lừa bọn họ.” Khởi Lệ nhìn khuôn mặt như vô tình trước mắt, chỉ ra trọng điểm.
Anh không chớp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng cười khẽ: “Cho nên, anh nói ‘nếu’, anh chỉ giả thiết thôi. Em từng dạy anh, có đôi khi quá hồ đồ thì cần đẩy một cái, chỉ điểm một chút, mới có thể thấy rõ bản thân, đối mặt với chính mình, sau đó mới có thể tiếp tục đi lên phía trước.”
Cho nên, ai nói Ngục vương Vô Gian vô tình chứ? Quanh co lòng vòng như vậy chẳng phải là vì đôi tình nhân kia.
Sự dịu dàng của anh chỉ có cô hiểu.
Thiên Cung và Linh còn đang ở bên cãi nhau, cô lại không để ý, chỉ mỉm cười ngồi vào lòng anh, ôm lấy anh, mỉm cười. “Vất vả cho anh rồi.”
“Ừ.” Anh gật đầu, ôm vợ yêu, thản nhiên nói: “Có em, khổ nữa cũng đáng.”
Dưới tán cây bồ đề, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu xuống.
Rễ dưới chân anh lặng lẽ bong ra, làn da bị đốt cháy chầm chậm sinh mới thay thế, trên người bị dây leo siết ra vết, đâm ra lỗ máu, khôi phục rất chậm, rất chậm, nhưng cũng dần dần khép lại.
“Tại sao. . . Lại ngốc như vậy?” Vuốt ve khuôn mặt bỏng loang lổ của anh, Thu Nhiên nghẹn ngào.
“Em. . . Là điều duy nhất anh khao khát… ” Dạ Ảnh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, khàn khàn nói: “Nếu em không thể tha thứ cho anh thì ở nhân thế hay Vô Gian đối với anh mà nói đều chẳng khác gì nhau… “
“Anh nên quên em đi…” Cô rưng rưng nói.
“Anh không muốn lại quên.” Anh nhìn cô, trong đôi mắt màu vàng nhạt có ánh lệ lấp lánh: “Anh không muốn… Không muốn trong lòng có một lỗ hổng, không bao giờ muốn nữa…”
Anh áy náy: “Anh xin lỗi… Anh biết mình rất ích kỷ, không nên ép em ở lại, nhưng anh không biết… Nên đối mặt với tương lai vô tận không có em như thế nào… Anh không muốn lại cô đơn một mình… Anh cần em, không có em, sống còn đau khổ hơn chết… “
Nhưng lời xin lỗi của anh lại làm cô rơi lệ. “Đừng khóc… Đừng khóc. . . ” Anh đỡ lấy khuôn mặt cô, hôn lên nước mắt của cô, an ủi đau buồn trong tim cô.
Trìu mến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, anh thật lòng nói: “Anh yêu em, mất em cũng giống như đánh mất linh hồn… Chỉ có ở bên em anh mới thấy mình là hoàn chỉnh… Mới không phải là một con thú không hoàn chỉnh…”
Lời anh nói siết chặt lấy trái tim cô khiến nó nhói lên, nhưng đồng thời cũng xóa nhòa đau đớn ngày xưa.
“Anh không phải thú.” Bàn tay của cô đặt trên khuôn mặt anh khẽ run rẩy, hai mắt đẫm lệ, thừa nhận: “Cho dù phải, thì cũng không sao hết.”
Trước kia, cô bị quy củ trói buộc, không dám thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh, không dám giãy khỏi gông xiềng thế tục, không dám ở bên anh, mới khiến anh liều lĩnh, phạm phải sai lầm lớn.
“Xin lỗi. . .” Cô vừa khóc vừa xin lỗi, hôn lên môi anh, thổ lộ: “Em yêu anh… Dù anh là yêu quái. . . Là thú . . . Em đều yêu anh… Vĩnh viễn yêu anh… “
Anh run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “Thật sao?”
“Thật.” Cô gật đầu.
Anh kích động vươn tay ôm chặt cô vào trong ngực, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng không phải vì đau lòng, không phải vì sợ hãi hoảng sợ nữa. Cách cửa sổ, anh trông thấy người đàn ông lạnh lùng kia cũng ôm một người phụ nữ, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Giây phút ấy, anh cảm động đến rơi nước mắt, biết mình tuyệt đối sẽ không phụ cơ hội anh ta dành cho anh. Anh ôm lấy người con gái mình yêu, nhắm mắt lại, chân thành thề.
Nguyện làm Dạ Xoa, chém yêu phục ma, lấy công chuộc tội, đến chết không bỏ!
Dưới cây bồ đề, tranh tối tranh sáng.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng lá cây xanh mướt, rơi xuống mặt đất, thỉnh thoảng lại chớp lên khi có cơn gió thổi tới.
Thu Nhiên gối đầu trên vai anh, nhìn nắng vàng, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, nở nụ cười.
Từ đầu đến cuối, đều vì anh mà vui, mà lo, mà khóc, mà cười.
Muôn đời muôn kiếp, cô luôn cảm thấy linh hồn trống rỗng, hôm nay mới biết được, từ rất rất nhiều năm trước, linh hồn mình đã nằm trong tay anh, đến khi anh cẩn thận nâng niu, đến khi anh đáp lại, mới không đau đớn nữa.
“Em yêu anh.”
Cô lặp lại.
Khiến những lời thổ lộ tràn ngập yêu thương nhẹ nhàng quấn quanh hai người, vuốt lên đau xót kiếp trước…