“Cô không có điện thoại!” Mới vào cửa đã thấy anh ta đứng đợi sẵn, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô cứ tưởng rằng anh ta không ở nhà, công ty nói sáng nay anh ta đã gọi điện thoại tìm cô, nhưng không nói rõ có chuyện gì đã cúp rồi. Có điều, chuyện này cũng khiến cô xác định được là anh ta còn sống.
Cho nên cô đến đây quét dọn.
Đây là lần thứ hai anh ta ở nhà trong thời gian quét dọn từ khi ký hợp đồng đến nay.
Không phải trong nhà có người thì cô không quét dọn được, chỉ là bất ngờ mà thôi.
Lần đầu tiên tới quét dọn cô gặp một người đàn ông khác chứ không phải anh ta.
Lúc ấy người kia còn nhấn mạnh ba lần là tuyệt đối không được làm phiền chủ nhà. Nếu chủ nhà ở nhà thì phải lập tức rời đi. Đáng ra cô nên ghi nhớ cảnh cáo ấy mới đúng.
“Cô không chỉ không có điện thoại mà còn không có cả di động.” Nếu như vừa rồi cô còn chưa phát hiện thì giọng điệu lên án lúc này đã khiến cô cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của anh ta.
Cô đi qua anh ta, tới nơi để đồ. “Nếu anh có chuyện tìm tôi thì có thể nhắn lại ở công ty.”
Tất cả khách hàng của cô đều biết, muốn tìm cô thì hãy nhắn lại ở công ty, cô sẽ cố định trở về công ty kiểm tra những việc họ giao.
Anh ta nhíu mày đi theo, khó chịu nhìn cô chằm chằm.
“Tôi không muốn.”
Cô không muốn hỏi anh ta tại sao, nhìn cái vẻ kia thì tám chín phần mười anh ta sẽ không nói cho cô biết nguyên nhân.
Không lãng phí thời gian tự chuốc lấy bực, cô buộc khăn trùm đầu, đeo bao tay, mặc tạp dề, hỏi thẳng: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Anh ta há miệng định nói rồi lại cứng đờ, vội vàng ngậm miệng lại.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, chờ.
Cả căn nhà lặng ngắt như tờ.
Hay thật, người đàn ông nay ngay cả nguyên nhân tại sao tìm cô cũng không chịu nói, cô cố gắng để mình không lườm anh ta, nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa tôi có thể bắt đầu quét dọn được chưa?”
Anh ta trợn mắt trợn mắt, khoảnh khắc ấy cô cho là anh ta sẽ nổi giận với cô. Cô trông thấy rõ ràng anh ta cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh.
“Tôi muốn ăn cháo.” Anh ta cắn răng nói. Nếu như thái độ của anh ta khách khí một chút, có lẽ cô sẽ cân nhắc đến chuyện đi nấu cho anh ta ăn, nhưng không.
“Tôi chỉ phụ trách quét dọn vệ sinh.” Cô lạnh lùng nói, “Trong hợp đồng anh ký với công ty không bao gồm nấu nướng.”
“Vậy thì thêm vào!” Anh ta nổi giận, ra lệnh: “Tôi muốn ăn cháo, ngay bây giờ.”
Khách hàng vô lý không phải cô chưa bao giờ gặp. Có không ít người cho rằng chỉ cần có tiền thì chính là đại gia, lúc nào cũng khinh bỉ những nhân viên vệ sinh quét dọn như cô, cảm thấy cô nên vinh hạnh vì được phục vụ bọn họ, cô nên mang ơn, nơm nớp lo sợ phục dịch bọn họ, không thể cãi lại, bằng không chính là tội đáng chết vạn lần.
Đáng tiếc tên này cũng thế.
Ngày đó đáng lẽ ra cô nên để cho anh ta nhảy xuống quách đi cho rồi.
Nhìn chằm chằm tên khốn kiếp kiêu ngạo vô lễ kia, cô vô cảm khách khí nói
“Tiên sinh, rất xin lỗi, nếu như anh muốn thêm cả phục vụ nấu nướng thì chúng ta phải ký lại hợp đồng. Bây giờ tôi quét dọn trước, lần sau tới tôi sẽ mang theo hợp đồng. Nếu anh không hài lòng với sự phục vụ của tôi, muốn lập tức đuổi tôi cũng được, tôi sẽ thông báo cho công ty đưa người khác tới, tin rằng trong công ty chúng tôi chắc chắn có người phù hợp với yêu cầu của anh.”
Cô cố ý, cố ý làm khó anh ta. Anh ta biết, cô đương nhiên càng biết hơn.
Gân xanh trên trán anh ta giật giật, cô không kiềm chế được tưởng tượng ra cảnh nó nổ tung, chắc máu sẽ phun ra nhỉ.
Có lẽ cô nên đứng xa một chút, cẩn thận kẻo bị máu của anh ta phun vào người.
Cô cho là anh ta sẽ trút giận lên đầu cô, giống như những người khác, lớn tiếng quát nạt đòi đuổi việc cô.
Nhưng trong giây lát, anh ta lại xoay người, sải bước quay về phòng ngủ của anh ta.
Đáng lẽ anh nên làm thịt cô ta vì dám khiêu khích anh! Từ trước tới nay luôn là người khác khúm núm, vội vã phục vụ anh, đã rất lâu rồi không có ai dám vô lễ với anh, còn dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của anh.
‘Nếu anh không hài lòng với sự phục vụ của tôi, muốn lập tức đuổi tôi cũng được…’
Giọng nói lãnh đạm của cô cứ văng vẳng trong đầu khiến anh tức giận không nguôi.
Nếu có thể anh cũng muốn bảo cô ta cút ra ngoài, nhưng hai ngày trước anh cho rằng chỉ cần tùy tiện chú ý một người là có thể được nghỉ ngơi. Hai ngày sau, anh thử vô số lần mới phát hiện không phải ai cũng được. Chỉ có cô. Giận dữ đi về phòng ngủ, anh đứng ở trước cửa sổ nhìn đám người rộn ràng trên đường, không hiểu sao chỉ cảm thấy khó chịu.
Trên phố tấp nập người, nhưng ai cũng mang theo di động, ngay cả người già bảy tám chục tuổi cũng mang theo sản phẩm điện tử.
Cho dù thỉnh thoảng có thể tìm thấy một người không mang điện thoại hoặc máy nghe nhạc thì một khi về đến nhà người đó cũng sẽ bật máy tính lên mạng hoặc xem TV. Không ai yên lặng, tắm rửa xong ngoan ngoãn đi ngủ cả.
Ngày hôm qua không dễ gì anh mới phát hiện một ông lão nhã nhặn, về nhà chỉ đọc sách. Nhưng anh chú ý ông ta suốt cả đêm vẫn không thể nào ngủ được.
Sau đó mới phát hiện chỉ có cô, không phải ai cũng có thể.
Mà anh đã mất tung tích của cô.
Anh biết cô ở hướng nào, ước chừng xa bao nhiêu, anh thậm chí còn suýt kích động muốn đi tìm theo mùi của cô.
Nhưng kiểu chuyện bé xé ra to này rất giống một con chó ngu xuẩn, anh khinh thường làm.
Anh đã từng nghĩ tới chuyện gọi đám tiểu yêu, ra lệnh cho bọn chúng bắt cô tới đây, tìm ra số điện thoại, địa chỉ của cô. Nhưng anh không muốn để cho những thứ yêu ma quỷ quái ti tiện kia biết anh không thể ngủ được. Gọi đến công ty vệ sinh cô làm đã là cực hạn của anh rồi. Anh không thể tin được mình lại thật sự đi lục số điện thoại của công ty vệ sinh, còn gọi đến đó. Thế nhưng bọn họ lại nói cô không có di động, nhà cũng không có điện thoại. Bởi vì không thể lập tức liên lạc được với cô cho nên cô cũng không thể tới ngay, nếu như anh ta có việc gấp bọn họ có thể cử một nhân viên khác tới.
Không tìm được cô khiến anh nổi trận lôi đình.
Anh cúp điện thoại, gần như bóp nát nó.
Nói thực ra anh rất muốn đập nát điện thoại, nhưng anh không thể nào lại cần một con người ngu xuẩn đến như thế được. Kiêu ngạo tự tôn ngăn cản lửa giận không tên đột nhiên xuất hiện của anh.
Chỉ là con người, một con người chết tiệt mà thôi.
Nhưng quỷ tha ma bắt là không phải ai cũng được.
Chỉ có cô.
Cô chờ anh ta tức giận sập cửa, nhưng mãi mà không nghe thấy.
Anh ta không sập cửa, trên thực tế anh ta còn không đóng cửa. Nếu anh ta không muốn cô cút thì hiển nhiên cô vẫn phải hoàn thành nốt công việc của cô. Không có thời gian để ý tới tên quái dị đang bận giở thói đại gia kia, cô cầm chổi và hót rác bắt đầu quét từ ban công vào. Không giống các nhà khác, anh ta không bố trí ban công rộng lớn thành vườn hoa trên cao, anh ta thậm chí còn không có nổi một chậu hoa, cứ để ban công ấy trống không.
Ban công trống không chỉ lát nền gỗ.
Bởi vì ở tầng cao nên dù là bên ngoài nhưng cũng không bẩn, chỉ có chút bụi mà thôi. Bình thường cách ba bốn ngày cô mới quét ban công một lần.
Tỉ mỉ quét sạch ban công xong, cô cầm chổi và hót rác đi vào, dùng máy hút bụi dọn sạch trong nhà. Khi cô đi vào phòng bếp kiểu mở thì sững sờ.
Phòng bếp luôn gọn gàng sạch sẽ có mùi kỳ lạ, hơn nữa trên bàn còn bày ngổn ngang nồi bẩn, dưới đất là phần còn lại của một thứ gì đó và hai cái nắp nồi bẩn lật ngửa.
Thứ kia đặc sánh, cô nghĩ dùng khăn lau sẽ tốt hơn máy hút bụi. Cô nên bỏ qua phòng bếp, dọn những nơi khác trước, để chỗ này lại đến cuối, nhưng cô không kiềm chế được tới gần nhìn.
Trong thùng rác có vỏ trứng; trên kệ bếp có gừng chưa cắt hết; một bao gạo đã xé vỏ bị vứt trong chậu rửa cùng hai cái nồi bẩn và bát đũa thìa chưa rửa. Cô nhìn chằm chằm thứ đặc quánh trên sàn và trong nồi, chúng nó nhìn có vẻ rất giống nhưng mùi thì hoàn toàn khác, màu cũng hơi lạ. Nhưng cô nghĩ cô biết đó là cái gì.
Nồi vốn mới tinh, sáng đến mức có thể dùng làm gương dính nước cháo cháy đen, không cần nghĩ cô cũng biết anh ta để lửa quá to, khiến cháo trào ra khỏi nồi, liên lụy đến cả cái bếp xinh đẹp.
Nhìn cảnh tượng bi tráng trước mắt, cô đoán anh ta hẳn đã thử nhiều lần.
Thật thê thảm.
Cô chưa bao giờ ngờ được hóa ra có người còn không biết nấu cháo.
Mỗi người đều có sở đoản riêng, nhưng chỉ nấu cháo trứng gà mà có thể khiến phòng bếp thành ra thế này thì đúng là đáng buồn.
‘Tôi muốn ăn cháo,ngay bây giờ!’
Tiếng anh ta khó chịu ra lệnh quanh quẩn bên tai.
Nồi inox trên bếp còn hơi ấm, có lẽ anh ta vẫn cố thử cho đến tận buổi sáng hôm nay.
Cô ra khỏi phòng bếp, đẩy máy hút bụi tiếp tục dọn những căn phòng khác, cuối cùng mới đi đến phòng ngủ anh ta.
Nói thật, bởi vì không có cây cối nên căn nhà này luôn có vẻ lạnh lẽo.
Anh ta chưa từng có khách, cũng không cho người tôi ngủ lại, cô chưa bao giờ thấy dấu hiệu sinh hoạt của người khác ngoại trừ anh ta. Mà trước hôm nay, anh ta thậm chí còn không sử dụng phòng bếp, túi gạo, trứng và gừng là hai ngày trước cô mua hộ một khách hàng khác, lúc đi chẳng may để quên lại, còn không trong phòng bếp của anh ta vốn chẳng hề có đồ ăn. Mặc dù có đồ làm bếp nhưng anh ta không biết nấu cơm, vậy cho nên phòng bếp mới mới tinh như vậy.
So với các khách hàng mời bạn bè về mở tiệc, quét dọn nhà anh ta thật sự nhàn hạ hơn rất nhiều.
Nhưng nói cách khác, điều này cũng chứng minh anh ta không có bạn bè.
Trước kia cô cũng từng không có bạn.
Nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, hai tay đút túi quần, nhìn chằm chằm dòng người dưới đường, trong lòng cô không hiểu sao dâng lên chút thương hại.
Anh ta đúng là đáng thương và cô độc, nhìn như có được tất cả thật ra lại không có gì.
Bản thân anh ta cũng giống như căn nhà này, rộng rãi đẹp đẽ lại trống trải vắng lặng, tuy được xây bằng vật liệu tốt nhất, bài trí bằng đồ đạc tốt nhất nhưng không hề có hơi người, không có đồ trang trí, không có cây cối, không có đồ ăn, chỉ khiến cho người tôi cảm thấy lạnh lẽo, cứng ngắc và cô đơn.
Khó trách ngày đó anh ta lại nghĩ quẩn, người đàn ông này vốn không biết nên sống thế nào.
Chắc hẳn trải qua thời gian dài có tiền tài và vẻ ngoài, luôn ở trên cao ăn trên ngồi trốc, chỉ biết ra lệnh, không biết nhún nhường nên anh ta mới không có lấy một người bạn thật lòng.
***
p.s: Quào, giờ thì mắc bệnh tsun =))))))))))