Quỷ Dạ Xoa

Chương 5: Q.2 - Chương 5




“Đừng!!!” Cô đưa tay ấn chuông, không ngờ lại nghe thấy tiếng kêu khóc đau đớn ấy. Hôm nay vốn không phải thời gian cô đến quét dọn, căn cứ vào phép lịch sự nên cô không dùng chìa khóa mở cửa. Rất có thể anh ta còn đang ngủ, cho nên cô mới ấn chuông.

Nhưng tiếng hét thảm thiết ấy khiến cô hết hồn, cách cánh cửa nghe không to nhưng thật sự rất rợn người.

Không kịp nghĩ cô đã dùng chìa khóa mở cửa xông vào.

Phòng khách không có người, phòng bếp không có người, cô chạy tới phòng ngủ.

Cửa đóng nhưng không khóa.

Cô trực tiếp mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ thấy cảnh tượng nào đó thảm thiết lắm, ví dụ như bị anh ta bị kẻ xấu uy hiếp, chém bảy tám nhát… Nhưng phía sau cửa không có ai khác, chỉ có một mình anh ta.

Người đàn ông đó ngồi ở trên giường, mặt đẫm nước mắt, trên mặt còn sót lại đau đớn và ngỡ ngàng vô tận.

Chết tiệt, anh ta chẳng sao cả, chỉ là đang ngủ, lại gặp ác mộng mà thôi. Tình huống hiện giờ có chút khó xử, cô chỉ biết đứng đực tại chỗ. Anh ta nhìn cô chằm chằm, nước mắt lăn trên gò mà, nhỏ lên mu bàn tay anh ta. Anh ta cúi đầu xuống, nhìn giọt nước trên mu bàn tay, sau đó đưa tay vuốt nước mắt trên mặt như thể tới lúc này phát hiện mình đang khóc.

“Anh có sao không?”

Câu hỏi này khiến cả cô và anh đều giật mình.

Cô từ trước đến nay không phải người thích lo chuyện bao đồng, cô nên ra ngoài, nhưng vẻ mặt hoang mang của anh ta như đứa bé lạc đường.

Anh ta nhìn chất lỏng trên mu bàn tôiy, vô cùng kinh ngạc.

Đây là cái gì?

Nước mắt… Sao?

Anh đang khóc sao? Đùa gì thế?

Nghe được câu hỏi của cô, anh gần như muốn thốt nên lời mắng chửi đuổi cô đi, nhưng không biết tại sao cứ nghẹn lại ở cổ.

Anh ngẩng đầu lên, trông thấy cô cứng ngắc lại lạnh lùng đứng ở cửa, khàn khàn đáp lại một câu khiến chính mình sợ hãi.

“Tôi không biết…”

Anh đang nói cái gì vậy? Sao anh lại không biết? Nhưng anh thật sự không biết. Anh chưa bao giờ khóc, trong trí nhớ của anh, anh là vô địch, anh chưa bao giờ khóc! Đó là chuyện chỉ loại tiểu quỷ gan nhỏ hèn nhát, vô dụng mới làm! Nhưng chết tiệt, anh vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và hoang mang còn sót lại, tim anh cũng vì nguyên nhân nào đó mà đập điên cuồng.

“Anh gặp ác mộng.” Cô nói.

“Không thể nào.” Anh nhìn cô chằm chằm, khàn giọng phủ nhận, “Tôi không nằm mơ.”

Anh vốn không ngủ, làm sao có thể nằm mơ?

“Ai cũng sẽ nằm mơ thôi.” Cô nói tiếp.

Anh trông thấy trong mắt cô thoáng lóe lên chút thương hại.

“Tôi không biết.” Anh lật chăn, xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, lại nghe thấy cô nói.

“Người chỉ cần ngủ sẽ nằm mơ, chỉ là chúng ta không nhớ rõ thôi.”

Anh cứng đờ, nhìn chằm chằm mình trong gương, chợt nhớ ra.

Anh ngủ, lại một lần nữa.

Nhưng anh không nắm mơ, chưa bao giờ từng nằm mơ, ít nhất anh nhớ là vậy.

“Không có gì không tốt cả, nằm mơ cũng là một cách giải tỏa áp lực.” Giọng cô vọng vào phòng tắm nhưng anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi. Áp lực? Anh có áp lực? Đừng đùa! Anh cười nhạt với những gì cô nói, lau đi vết nước mắt trên mặt, thay quần áo đi ra ngoài. Cô đứng ở phòng bếp, nhìn thứ ở trong nồi. Ngày hôm qua anh lại thử nấu cháo trứng gà một lần nữa. Nhưng anh rõ ràng đã làm theo lời cô mà thứ chết tiệt này vẫn dính vào đáy nồi, chỉ có thể ăn một nửa, mà lại có mùi khét.

Không biết tại sao anh có chút buồn bực.

“Tôi nấu theo cách cô chỉ.” Anh vì thẹn quá mà hóa thành giận, nói: “Nhưng tự nó cứ dính vào.”

“Anh quên không quấy.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ ra lỗi sai.

Anh khó chịu nhìn cô chằm chằm, khẽ gằn: “Cô đâu nói là phải quấy.

Chết tiệt! Thái độ của anh không tốt, cô không thích anh có thái độ như vậy

Anh hơi luống cuống, sau đó lại càng buồn bực hơn, sao anh phải quan tâm cô ta có thích hay không?

Anh bực bội nhíu mày, cảm thấy khó chịu với chính mình.

Nhưng ngay sau đó, lại một lần nữa ngoài dự liệu của anh, cô khẽ cong môi mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi tưởng rằng ai cũng biết.”

Cô thật lòng xin lỗi, không có trào phúng mỉa mai.

Thật lòng mỉm cười. Anh nhìn cô chằm chằm, nghe được trái tim đang cuồng loạn. Cô chỉ mỉm cười trong chớp mắt. Ấp ám tác động tới tim anh thoáng chốc biến mất khiến anh gần như thốt lên ra lệnh cho cô cười. Nhưng điều ấy sợ rằng chỉ chọc giận cô thôi. Anh không hiểu vì sao mình lại quan tâm, cũng không quá muốn hiểu, anh chỉ đứng ở phòng khách nhìn cô gái trong phòng bếp, hỏi.

“Tại sao cô lại ở đây.” Theo lịch là ngày mai cô mới phải tới quét dọn.

“Tôi tới trả tiền cho anh.”

Cô theo thói quen cạo nồi cháo, thuận tay cho nồi vào bồn rửa bát, lấy nước sôi đổ vào cho phần cháy nhanh bục ra.

Nghe vậy anh đột nhiên cứng đờ, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy sợ hãi. Anh ngăn chặn sự sợ hãi đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nói: “Cô cầm tiền thì phải làm việc, tôi không chấp nhận đơn phương vi phạm hợp đồng.”

“Chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng.” Cô nhắc nhở anh.

“Chỉ là chưa ký hợp đồng mới thôi.” Cổ họng anh thít lại.

Trên hợp đồng cũ có ghi chỉ cần tôi thông báo cho khách hàng trước bảy ngày, công ty có thể phái những nhân viên khác thay thế.” Cô ôn hoà nói cho anh ta biết, “Trong công ty còn có nhiều nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp khác lễ phép hơn tôi rất nhiều, phù hợp với yêu cầu của anh hơn.”

” Tôi không muốn đổi người.” Anh kiềm chế, lặp lại.

Cô im lặng, nhìn nồi inox đã đầy nước. Mặc dù sớm biết anh ta có vấn đề nếu không đã không nghĩ quẩn như vậy, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một mặt yếu ớt của anh ta vẫn làm cô có chút mềm lòng. Nhất là khi việc anh ta không ngừng thử nấu cháo không hiểu sao cứ ám ảnh cô.

Cô không nên để ý đến chuyện của anh ta nữa, không nên tiếp tục dây dưa, nhưng anh ta muốn ăn cơm, anh ta thật ra vẫn chưa muốn chết.

‘Tôi không biết…’

Anh ta nói. Giọng nói khàn khàn, vẻ mặt hoang mang.

Có lẽ anh ta không muốn thừa nhận, nhưng anh ta đã vô thức phát ra tín hiệu cầu cứu.

Anh ta cần bạn cho nên mới không muốn cho cô đi. Ngay cả người mới gặp một lần anh ta cũng muốn bám víu, giống như người chết đuối trên biển giữ chặt khúc gỗ cứu mạng.

Phiền thật.

Cô thật sự hy vọng mình có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Cô tắt vòi nước, có chút buồn bực quay đầu nhìn người đàn ông có vẻ bực bội không kiên nhẫn lại đang cố gắng giữ yên lặng kia.

“Tiền trả anh.”

“Tôi…”

“Yên lặng. Tôi còn chưa nói xong.” Cô nhíu mày, giơ tay lên, ngăn cản anh ta. Anh ta có chút tức giận nhưng vẫn ngậm miệng lại, “Tiền trả anh, ngày hôm qua tôi chỉ là quá tức giận nên mới hờn dỗi đòi tiền.” Cô thu tay về, chống eo, nhìn anh ta nói: “Tôi sẽ ở lại, nhưng có một điều kiện.”

Anh ta nhíu mày, chờ cô nói rõ.

“Anh phải tôn trọng tôi.” Cô nhìn anh ta, nói: “Không được sỉ nhục tôi nữa.”

“Tôi không có.” Anh ta cứng ngắc nói.

“Anh có.” Hít một hơi thật sâu, cô nói cho anh ta biết: “Anh định giá người khác, anh định giá tôi, đó chính là sỉ nhục.”

Loài người vốn có bảng giá mà.

Anh rất muốn mở miệng cãi lại cô, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh lập tức nuốt lại những lời này.

“Tiền không phải tất cả, anh không thể định giá người ta.” Cô răn dạy, “Bây giờ, xin lỗi tôi đi.”

Anh ta kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

Cô lạnh mặt, thúc giục, “Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.” Cô gái này đúng là quá được voi đòi tiên! Anh còn lâu mới xin lỗi, anh sẽ không xin lỗi một con người kiêu ngạo vô lễ.

Cô đi khỏi buồn rửa bát, qua kệ bếp, đi ra cửa. Ngay lúc này anh đột nhiên phát hiện mình lại đang giẫm lên vết xe đổ, trong lòng anh hoảng hốt, bước nhanh đến, giữ cô lại.

“Cô muốn đi đâu?”

Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hờ hững.

“Về nhà.”

Anh trợn mắt, biết rõ mình nên để cô đi nhưng lại không muốn buông tay.

Anh có thể nhốt cô lại, bắt buộc cô ở lại đây. Nhưng anh không muốn, anh không muốn bắt buộc cô, anh muốn cô tự nguyện. Anh không biết suy nghĩ này từ đâu đến nhưng nó luôn quanh quẩn trong đầu anh.

Anh ta không chịu buông tay, Đông Thu nhiên Nhìn tay anh ta, nhìn vẻ mặt tức giận của anh ta, đành phải cho anh ta một cơ hội nữa.

“Xin lỗi tôi đi.”

Đó gần như là ra lệnh.

Cô nhìn thẳng anh, trong mắt có kiên định, không chút sợ hãi.

Sau đó anh nghe được mình khàn khàn nói: “Tôi xin lỗi…”

Vẻ mặt anh ta cứng ngắc, giống như bị ba chữ kia làm cho nghẹn chết. Nhưng tốt xấu gì cũng là xin lỗi. Cô nhận lời xin lỗi ấy, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi, nhìn anh ta, nói: “Tôi xin lỗi ngày hôm qua đã đánh anh.”

Không ngờ cô cũng sẽ xin lỗi, anh sửng sốt.

“Thấy chưa. Xin lỗi không khó đúng không?” Cô muốn rút tay về nhưng lại phát hiện anh vẫn cầm chặt không buông, đành tức giận nói: “Có thể buông tôi ra không?”

Anh không muốn, nhưng anh vẫn buông tay ra.

Cô xoa cổ tay bị kéo đau, nhìn người đàn ông vẻ mặt phức tạp kia, “Tôi sẽ nấu cơm cho anh, nếu như anh muốn tôi cũng có thể dạy anh.”

Anh ta ngớ ra nhìn cô, không nói được gì.

Không biết tại sao khi anh ta sững sờ nhìn cô lại có chút ngốc nghếch.

Thở dài, cô hỏi lại: “Anh có muốn ăn gì không?”

Muốn ăn?

Cô gái trước mắt dường như luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của anh. Anh nhìn cô, trái tim không hiểu sao thắt lại, khàn khàn đáp: “Cháo trứng gà.” Cô cũng nghĩ thế.

Nhưng đáp án này khiến cô cảm động.

Trong thùng rác không có gì, không có vỏ đồ, không có thức ăn thừa.

Mặc dù nhìn anh ta có vẻ vẫn rất cường tráng, nhưng cô cho rằng từ sau hôm ấy anh ta vẫn chưa ăn gì.

Cô xoay người về phòng bếp, lấy từ trong tủ ra xoong nồi mới, vo gạo, lại một lần nữa nấu cháo trứng gà cho anh ta.

Cô dạy anh ta từng bước nấu cháo. “Nước sôi thì phải quấy như thế này cháo mới không dính vào đáy nồi.” Cô vừa nói vừa dùng muỗng nhẹ nhàng quấy cháo, làm mẫu cho anh ta xem, “Lần trước anh quên làm vậy nên cháo mới dính nồi.”

Người đàn ông bên cạnh lại đến gần thêm một bước.

Cô vốn cho là anh ta sẽ quay lại phòng khách, nhưng không, anh ta vào phòng bếp, dần dần tới gần. Nếu anh ta đã ở đây thì cô dạy luôn cho anh tôi vậy. “Giống thế này, để lửa một lúc rồi cho nhỏ đi.” Cô vặn nhỏ bếp, sau đó đậy nắp rồi, rồi đi tới bên bồn rửa bát, rửa sạch nồi dính cháo.

“Sau đó thì sao?” Anh ta nhìn cô rửa nồi, không nhịn được, hỏi.

Cô vừa rửa vừa nói: “Sau đó anh có thể tạm thời mặc kệ nó, đi lấy hai quả trứng đập vào.”

Anh ta xoay người muốn đi lấy trứng nhưng lại nhìn thấy hộp trứng trống rỗng trên kệ bếp, hơi khựng lại, không hiểu sao có chút ngượng ngùng xoay người lại, “Hết trứng rồi.”

Cô sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn anh ta.

“Hết rồi?”

Ngày hôm qua dùng hết rồi.”

“Anh…” Cô mở miệng, sau đó dừng lại.

Cô vốn định bảo anh ta đi mua nhưng không biết loại đại thiếu gia như anh ta có biết đi đâu mua không. Nhu yếu phẩm trong sinh hoạt của anh ta như giấy vệ sinh, túi rác, dầu gội đầu, sữa tắm… Mọi thứ đều do cô hàng tuần mua cho anh ta một lần. Huống hồ tên này cả ngày tự giam mình ở trong nhà, nghĩ quẩn cũng đúng. Trạch nam bình thường ít nhất còn có thể ở nhà đọc truyện tranh, hoặc lên mạng chơi game, nhưng anh ta thì không. Mặc dù anh ta có máy vi tính nhưng trước giờ cô chưa thấy anh ta sử dụng. Nhà anh ta cũng không có bất cứ hộp giấy hay sản phẩm đồ chơi điện tử nào. Cho nên cô ngừng sau đó tắt bếp, nhanh chóng sửa lời: “Anh đi mua trứng với tôi.”

***

p.s: Thê nô, thê nô, thê nô. Chuyện quan trọng nói 3 lần =))))))))))) Cái bản tính ko sửa được mà, dù có tsun thì vẫn là đồ thê nô. Chương sau anh sẽ cắp đít theo vợ đi chợ =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.