Xin chào, Dạ Ảnh.
Nó cầm lấy khăn lau, lau sạch sàn nhà của chủ nhân, lau được một nửa,
nghĩ đến cô gái gọi tên nó, chào nó, nó bất giác dừng tay, ngẩn người.
Cô nói cô sẽ lại đến.
Cô còn nói cô sẽ mang cơm.
Nó cúi đầu nhìn chân mình, cành cây cô dùng nẹp chân cho nó còn sót lại một chiếc lá.
Thật ra, sau khi xương được đẩy về vị trí chân nó đã dần khỏi, ngoài da
gần như không nhận ra vết thương nữa rồi, chỉ còn xương có hơi đau.
Nó nên tháo cành cây ra, nhưng không có yêu quái nào chú ý tới chân nó
được người ta nẹp lại, không yêu quái nào quan tâm nó bị làm sao, cho
nên nó cứ để cành cây và dây leo ở trên chân.
‘Ngươi đừng đi lung tung, ngày mai ta sẽ mang cơm tới, ngươi ở đây nghỉ ngơi, chờ vết thương khỏi rồi hẵng đi.’
Giọng nói dịu dàng của cô lặng lẽ quanh quẩn bên tai.
Trong lúc ngẩn ngơ, nó dường như có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của cô. Chủ nhân nằm ở trên giường ngủ say, hắn ngáy to như sấm, truyền ra cửa, vang vọng trong hang. Nhìn chằm chằm cánh cửa thông với phòng
chủ nhân, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu. Nó có thể lén đi,
chủ nhân sẽ không biết, mỗi lần hắn ta ngủ đều phải ngủ rất lâu, nó chỉ
cần trở về trước khi chủ nhân tỉnh lại là được.
Ý nghĩ này khiến nó hoảng sợ.
Không được không được! Nếu như bị phát hiện, nó sẽ bị đánh chết mất!
Nhưng mà, cô nói cô sẽ mang cơm đến.
Nghĩ đến cơm nắm thơm ngào ngạt, nó vô thức liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng.
Không sao đâu, cho dù bị chủ nhân phát hiện, nó cũng có thể nói là vì đi lấy cống phẩm loài người đưa đến!
Đúng vậy, đúng vậy! Chính là vậy!
Dục vọng muốn được ăn xông lên đầu, bởi vì tìm được lý do mà càng mạnh
hơn, nó chầm chậm lùi khỏi góc hang, lén la lén lút chạy vào đường hầm
thông ra cửa hang.
Dọc đường đi, nó chỉ gặp mấy tên tiểu yêu đang giặt quần áo bên cạnh mạch nước ngầm.
Nó run rẩy men theo góc tường, cố không để bọn chúng chú ý đến nó. Bọn chúng không nhìn nó, không có yêu quái nào chú ý đến nó.
Không dễ gì mới qua được mạch nước ngầm, qua phòng bếp, đại sảnh, nó đã
căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, mấy lần muốn bỏ cuộc nửa đường, lại
bởi vì đói và khát vọng mà tiếp tục đi tới. Cuối cùng, nó đến cửa đường
hầu, vừa bước lên con đường tối đen kia, nó lập tức chạy như điên. Chỉ
chốc lát sau, nó đã tới cửa hang. Vẫn chưa tới giữa trưa, ngoài hang có
bóng cây, nó thò đầu ra, cô vẫn chưa đến, bên ngoài không một bóng
người.
Hôm nay thời tiết hơi âm u.
Mây mù bao phủ núi rừng.
Biết cô cho rằng nó là yêu quái lạc đường, cho nên nó không dám đợi
trong hang. Nó ra khỏi hang, ngồi co lại ở dưới gốc cây, chờ.
Không biết tại sao, nó cảm thấy thời gian trôi qua lâu quá.
Dường như phải đợi cả nửa ngày mặt trời mới có thể di chuyển một chút.
Nó đứng ngồi không yên, cực kỳ mong đợi, không ngừng nhìn ngửi nghe về phía trong rừng rậm.
Tại sao còn chưa tới? Tại sao còn chưa tới?
Nó đợi lại đợi, trông mong, thậm chí còn không chịu nổi mà đi vào rừng vài bước, lại sợ hãi thật sự lạc đường mà quay về.
Khói đào mấy hôm trước cô đốt đã hoàn toàn tan hết, nếu nó vào rừng sẽ thật sự lạc đường mất.
Mây trên trời bay tới rồi lại bay đi, sau đó lại thêm một đám bay tới.
Bóng cây chầm chậm di chuyển, nó sốt ruột đi qua đi lại dưới bóng cây.
Mây càng lúc càng nhiều, sắc trời dần tối. Chờ mãi chờ mãi, nhưng cô vẫn không xuất hiện, nó từ đi qua đi lại biến thành ngồi bệt xuống đất, đến cuối cùng đã uể oải cúi đầu xuống. Một giọt mưa, rơi xuống.
Giọt mưa rơi trên đầu nó.
Lại một giọt, lại một giọt.
Nó nhìn chằm chằm móng vuốt bẩn thỉu đen đúa của mình.
‘Ngày mai ta sẽ mang cơm đến.’
Cô rõ ràng đã nói vậy mà.
Mưa rơi xuống nhanh chóng khiến nó ướt sũng.
Nước mưa lạnh như băng thấm ướt tóc, chảy khắp người, từng dòng nước bẩn từ trên người nó chảy xuống, tụ thành một vũng nước đen sì bên chân nó.
Mặc dù không nhìn thấy mặt trời, nhưng nó biết đã giữa trưa rồi.
Nó giống như tảng đá, chẳng mảy may nhúc nhích, ngồi co lại dưới tàng cây.
Con người quả nhiên không thể tin.
Nó nhìn cành cây và dây leo trên chân phải, oán hận nghĩ.
Con người chết tiết! Tiếng mưa rơi rả rích ồn ào, giống như đang cười
nhạo nó. Chết tiệt! Nó cầm cành cây, tức giận ném mạnh về phía tảng đá.
Cành cây rắc một tiếng, gãy làm đôi, rơi xuống đất.
Tảng đá vẫn sừng sững như núi.
Mưa vẫn tiếp tục rơi.
Đối với thế giới này mà nói, phẫn nộ của nó không quan trọng chút nào.
Nó muốn nhảy lên tảng đá, gào lên với trời, muốn cắn thứ gì đó, phá hư thứ gì đó, phát tiết phẫn nộ của nó, nhưng vẫn không dám.
Lúc này nó chán nản ngồi xuống.
Chủ nhân nói không sai, nó là rác rưởi vô dụng, đến chết cũng vậy.
Cô không đến cũng chẳng có gì lạ, nó vừa xấu vừa ngu vừa vô dụng, còn bẩn thỉu.
Có thể cô gái loài người kia chỉ nhất thời thương hại nó thôi, loài người đều là lũ ngu ngốc.
Nó buồn rầu uể oải đứng trong mưa, trong bùn lầy, lê bước về phía cửa hang.
Cuối cùng, nó cũng chỉ còn chỗ đó để về.
Cô đi trong làn mưa. Khi cô đi qua rừng rậm tới nơi thờ cúng thì lập tức thấy được bóng dáng kia. “Dạ Ảnh.” Thấy hắn dường như muốn đi vào trong hang, cô kinh hãi, vội kêu to.
Bóng dáng khom người, còng còng kia dừng bước.
Cô đi vào nơi thờ cúng, lo lắng hỏi.
“Ngươi có sao không? Sao không tìm chỗ tránh mưa?”
Hắn từ từ xoay người lại, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào cô.
Mái tóc đen xoã tung của hắn ướt sũng, dán trên mặt và trên người hắn.
“Làm sao vậy? Là ta, Tử Kinh đây.” Cô mỉm cười, nâng mũ lên, nhìn hắn,
nói: “Bởi vì trời mưa, cho nên ta mặc áo tơi, ngươi không nhận ra ta
sao?”
Mắt hắn vẫn trợn tròn, miệng còn hơi há ra.
Phát hiện cành gỗ trên chân hắn đã biến mất, cô hỏi: “Gậy nẹp của ngươi đâu? Hỏng rồi sao?”
Cô ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên chân hắn, lại phát hiện vết thương đã hoàn toàn khép lại.
Khả năng của phục hồi yêu quái quả nhiên rất tốt. Mặc dù thế, cô vẫn có
chút không yên lòng, đưa tay vuốt chân hắn, lo lắng ngẩng đầu hỏi: “Chân ngươi có còn đau không?” Nhưng ngẩng đầu, cô mới phát hiện hắn vẫn đang há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cô, nước mưa làm tóc và mặt hắn ướt sũng,
chảy khắp khuôn mặt bẩn thỉu lấm lem của hắn. Tiểu yêu quái này nhìn
thật ngốc. “Dạ Ảnh?” Cô buồn cười hỏi lại: “Chân của ngươi còn đau
không?”
Hắn ngậm miệng lại, nhìn cô chằm chằm.
“Có thể đi được không?” Cô hỏi lại.
Hắn vẫn không trả lời, chỉ sững sờ.
Nhìn hắn có vẻ vẫn ổn, cô bèn không hỏi nữa, đứng lên.
“Thôi, không đau là tốt rồi, nhưng như vậy không được, ngươi sẽ bị lạnh
mất.” Tử Kinh dắt tay hắn, “Đến đây, ta dẫn ngươi tới chỗ này.”
Nó giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt và bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
Cô cầm tay nó tự nhiên như thể hoàn toàn không để ý đến vẻ bẩn thỉu và nhếch nhác của nó, chỉ dắt nó đi vào trong rừng rậm.
Nó bất giác để cho cô nắm tay, ngơ ngác, thậm chí có chút vụng về đi theo cô về phía trước.
Tay của cô rất mềm, rất nhỏ, cho dù ở trong mưa vẫn hơi ấm.
Cô dẫn nó đi trong màn mưa xuyên qua rừng rậm, đi một đoạn đường dài,
thỉnh thoảng cô sẽ rẽ rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Chỉ trong chốc
lát, nó đã thấy nơi thờ phụng mất hút phía sau. Trời mưa khiến rừng rậm
càng âm u. Mặc dù vẫn là ban ngày nhưng luôn ẩn chứa chút u ám. Hơi thở
ấm áp của cô biến thành khói trắng trong mưa, sau đó nhanh chóng tan
biến. Nó không biết cô muốn dẫn nó đi đâu, lại càng không biết vì sao
mình không hề thấy sợ hãi. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô ở trong trời
mưa rừng rậm âm u nhìn đặc biệt nổi bật, giống ngọn đèn dầu le lói.
Nó không kìm chế được, hơi siết bàn tay to như vuốt khô của mình, nhẹ
nhàng nắm lại tay cô, vẫn không quên liếc trộm cô một cái, sợ cô sẽ rút
tay về.
Cô dường như không phát hiện, vẫn nắm tay nó, tiếp tục dẫn nó đi về phía trước.
Nó khẽ thờ thảo, an tâm tiếp tục nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Mặc dù trời mưa không ngớt nhưng nó lại cảm thấy như mình đang nắm lấy ánh sáng ấm áp, không hề lạnh lẽo chút nào.
Xúc cảm ấm áp không ngừng lặng lẽ truyền từ tay cô tới.
Nước mắt đột nhiên trào lên hốc mắt.
Trong rừng rậm, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách thì chỉ có tiếng bước chân của cô và nó.
Không biết tại sao nó vô cùng hy vọng mưa đừng ngừng, hi vọng đoạn này đường có thể đi mãi mãi.
Nhưng mà phía trước dần xuất hiện ánh sáng, dưới chân nó cũng từ ươn ướt lầy lội lá mục chồng chất biến thành cỏ xanh mềm mại.
Cô mang nó đi ra khỏi nơi sâu nhất của rừng rậm. Sợ cô phát hiện sẽ
không thích nó, ghét bỏ nó vô dụng, nó vội vàng lau nước mắt. Nơi này
vẫn còn nằm trong phạm vi kết giới, nhưng không âm u như phía bên trong
kia. Trên mặt đất có cỏ, trên cây cũng có dây leo, sau đó nó nghe thấy
mùi lưu huỳnh. Lá cây phía trước mất một mảng, lộ ra một phần nhỏ của
bầu trời bao la.
Mưa còn đang rơi, nhưng không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Cô dừng bước bên một dòng suối chảy róc rách.
“Đến rồi.” Cô quay đầu lại mỉm cười với nó, chỉ vào suối nước phía trước. “Ngươi xem.”
Nước suối tuôn ra từ dưới đất bên cạnh một khối đá lớn, mặc dù đang
trong mưa nhưng vẫn có khói trắng bay lên. Nước nóng từ mặt đất tạo
thành một ao nhỏ thiên nhiên, sau đó tràn ra xuống nơi có địa hình thấp
hơn, chảy thành một dòng suối nhỏ.
“Nào, mau xuống đây. Ngươi yên tâm, nước này chỉ ấm thôi sẽ không làm ngươi ngươi bị bỏng đâu.”
Con suối này vừa khéo được cây đại thụ bên cạnh che cho nửa bầu trời,
cho dù hết mưa, ánh mặt trời xuất hiện, nó ở đây cũng không bị ánh nắng
chiếu tới.
Nó kinh ngạc nhìn cô.
Tử Kinh nhìn hắn mỉm cười, cổ vũ hắn xuống nước.
“Yên tâm, nước không sâu, chỉ tới eo thôi.”
Hắn chần chờ, cúi đầu, duỗi ra một móng vuốt, dùng đầu ngón tay thử nước ấm. Hơi nóng, nhưng sẽ không bị bỏng. “Không sao đâu, nếu không thì
ngâm chân thôi cũng được, giống thế này này.” Thấy hắn lại bất an ngẩng
đầu nhìn mình, Tử Kinh biết hắn sợ, liền buông tay hắn ra, tự nhiên bỏ
giày, ngồi xuống bên tảng đá lớn thả chân vào trong nước nóng. Không
những thế cô còn tháo giỏ trúc sau lưng xuống, lấy ra hai nắm cơm, đưa
cho hắn một nắm, chính cô cũng cắn một miếng cơm nắm trong tay.
Hắn cầm lấy cơm nắm, nhìn có vẻ vẫn có chút bất an. hắn nhìn cô ngâm
chân trong nước, lại nhìn cô vừa ăn cơm vừa mỉm cười với hắn.
Sau một lúc lâu, hắn bắt chước cô ngồi xuống, cẩn thận bỏ chân vào trong nước nóng.
Ban đầu, hắn dường như có chút giật mình, nhưng sau khi xác định nước
suối tuyệt đối không làm hắn bị bỏng, hắn bắt đầu thả lỏng, há miệng ăn
cơm nắm trong tay.
Tử Kinh vui vẻ mỉm cười, hỏi: “Rất ấm đúng không?”
Hắn vừa ăn vừa gật đầu với cô.
Hắn ăn ngấu ăn nghiến, thoáng cái đã ăn xong cơm nắm trong tay, cô lấy nắm cơm khác từ giỏ trúc cho hắn.
“Yên tâm, còn rất nhiều, ngươi từ từ ăn.”
Vì muốn đựng được nhiều, thay vì cầm giỏ trúc cô đã chuẩn bị giỏ trúc
đeo trên lưng, bên trên che bằng vải dầu không thấm nước. Cũng may là
thế, nếu không mưa thế này cơm nắm sẽ biến thành cháo nát mất.
Dù cô nói như vậy, hắn vẫn ăn rất nhanh, giống như sợ bị người ta cướp
mất vậy. Cô không nói thêm gì nữa, cô biết hắn rất đói bụng, sợ là không đổi được thói quen ăn ngấu nghiến ngay được.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng nhỏ đi một chút, mưa phùn giăng kín trời, rơi
xuống nhẹ nhàng như đang bay. Hắn ăn hết nắm này đến nắm khác, mỗi lần
ăn xong, sẽ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt thật to, chảy nước miếng, khát
vọng nhìn cô chằm chằm.
Cô lấy cho hắn mấy lần, sau đó mới phát hiện hắn không dám tự mình đưa tay lấy.
Tử Kinh nghĩ có lẽ hắn sợ cô tức giận.
“Không sao, ngươi có thể tự lấy, ta làm rất nhiều mà.” Cô xốc vải dầu trên giỏ trúc lên cho hắn thấy. “Nhìn xem.”
Nhìn thấy một giỏ đầy cơm nắm, hắn trợn tròn mắt, nước miếng lập tức chảy ra.
Cô cười, “Những thứ này vốn làm cho ngươi hết đấy. Mấy ngày tới sợ rằng
ta không tới thường xuyên được, cho nên ta làm nhiều một chút, tầng dưới cùng còn có lương khô, ta không tới thì ngươi có thể ăn lương khô.”
Những thứ này là cho nó hết?
Nó kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái này làm cho nó? Còn nhọc công khổ sở mang lên núi? Còn sợ nó bị đói nên chuẩn bị cả lương khô?
“Nào, tự lấy đi, đừng khách khí.” Cô dịu dàng mỉm cười với nó.
Nhìn cô, cổ họng nó siết lại, hốc mắt bất giác ươn ướt. Dưới sự của cổ
vũ cô, nó sợ hãi đưa tay cầm lấy một nắm cơm từ giỏ trúc, bắt đầu ăn. Nó đã không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không ăn no, càng không nhớ nổi,
lần trước có nấu cơm cho nó là từ khi nào. Nó đã sớm quên hết, không nhớ nổi trước kia đã từng có con người hay yêu quái nào đối xử với nó tốt
như vậy hay chưa. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Giây phút ấy, nó không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi đầy mặt.
Nó vừa ăn vừa khóc. Nước mưa, nước mắt hòa vào nhau, chảy đầy mặt no.
Tử Kinh giả vờ như không thấy bả vai run run, hai má đẫm nước mắt của nó, gỉa vờ không nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tiểu yêu quái này có lẽ lạc đường quá lâu rồi, trong khoảng thời gian đó nhất định đã phải chịu không ít uất ức.
Cô nghĩ, hắn cần phát tiết.
Cho nên, cô chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ngâm chân, ăn cơm, vừa ngâm nga điệu dân ca nữ pháp sư đã dạy cô.