Edit: Sahara
Cái gì?
Diệp Cảnh Huyền ngây dại.
Hoàng đế sớm đã mời Vân Lạc Phong đến chữa trị cho hoàng hậu? Hơn nữa còn trị khỏi rồi? Vậy sao hoàng đế còn đồng ý với thỉnh cầu của mình chứ?
Cho dù Diệp Cảnh Huyền có ngu xuẩn cách mấy thì đến thời điểm hiện tại, ông ta cũng hiểu rõ là đã có chuyện gì xảy ra....
Nguyên lai, đám người này đã sớm nhìn thấu âm mưu của ông ta và Thục Phi nhưng vẫn lựa chọn im lặng, mục đích chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang!
Buồn cười nhất là, Diệp Cảnh Huyền ông thế mà vẫn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của mình....
“Ngươi biết thì đã quá muộn rồi!”
Giản Thành Văn bước ra khỏi đống phế tích, mắt lạnh đảo qua từng người đang đứng ở đây.
Lời Giản Thành Văn nói, đã gián tiếp chứng minh những gì Giang Mộng Dao nói là thật!
Nam nhân kia đầu tiên là sửng sốt hết nửa ngày, ngay sau đó, hắn bỗng cười phá lên, tiếng cười cuồng tiếu của hắn ta vang vọng khắp toàn bộ không trung bên trên cung điện.
“Hoàng hậu đã được chữa khỏi thì như thế nào? Hôm nay, đôi cẩu nam nữ các ngươi đều cần phải chết! Chỉ có các ngươi chết rồi, mới có thể làm cho Đồng nhi mà ta yêu thương được an giấc!”
Đồng nhi?
Ánh mắt hoàng hậu chợt lạnh lùng: “Ngươi nói Đồng nhi, chính là Đồng Quý Phi sao?”
“Không sai!” nam nhân kia lạnh giọng nói: “Nếu không phải tại ngươi, Đồng nhi cũng sẽ không chết! Vì vậy, tất cả các ngươi đều cần phải chôn cùng với Đông nhi!”
Trong khoảnh khắc, nam nhân kia triển khai khí thế trên người, lửa giận bốc lên cuồn cuộn trong lòng hắn ta, tất cả biến thành lực lượng vô cùng cường hãn tập kích thẳng về phía của hoàng hậu.
“Mau bảo vệ hoàng hậu!”
Hoàng đế sợ đến mức hồn phi phách tán, sau khi thốt ra mệnh lệnh này, hoàng đế cũng lao về phía hoàng hậu giống như là không muốn sống nữa vậy.
Tuy nhiên, hoàng đế chung quy vẫn là chậm một bước.
Hoàng đế còn chưa kịp chạy đến trước mặt hoàng hậu, thì đòn công kích của nam nhân kia đã rơi xuống.
Nhưng mà...
Mắt thấy đòn công kích kia sắp sửa đánh lên người của hoàng hậu, thì dường như là va chạm phải một bức tường vô hình vừa kiên cố vừa mạnh mẽ, đem cả người nam nhân kia bức lui về sau, đáy mắt hắn ta liền hiện lên vẻ kinh sợ: “Lá chắn? Ngươi biết trận pháp?”
Vân Lạc Phong lười biếng mà ngồi đó, đùi phải gác lên trên giường, thân mình nghiêng người dựa vào đầu giường, một bộ dạng thập phần lười nhác mà liếc mắt nhìn nam nhân kia: “Ngươi cho rằng ta ở trong phòng của hoàng hậu ngây người lâu như vậy, chỉ là vì muốn uống trà nói chuyện phiếm cùng với hoàng hậu hay sao?”
Từ lúc bắt đầu, Vân Lạc Phong đã làm tốt mọi công tác chuẩn bị rồi! Một khắc cũng không có ngừng lại, nếu không, đòn công kích vào Cảnh Đức Cung trước đó của người này làm sao chỉ còn lại mỗi chiếc giường là nguyên vẹn?
Bởi vì xung quanh chiếc giường này, là an toàn nhất!
“Nha đầu thúi, ta thật đúng là đã xem thường ngươi!” nam nhân kia hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bất quá, ngươi cứ trốn trong trận pháp kia thì tính là bản lĩnh gì chứ? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì bước ra đây cùng ta quyết đấu một trận!”
Vân Lạc Phong cong môi đầy tà khí: “ngươi có bản lĩnh thì vào đây!”
“Ngươi ra đây!”
“Ngươi vào đây!”
Chúng đại thần chứng kiến màn tranh chấp không ngừng của hai bên, đều không tự chủ được mà há hốc mồm.
Nhưng so sánh với thái độ tà mị mà lười biếng của Vân Lạc Phong, thì nam nhân kia bị chọc tức tới mức dậm chân đã thua về mặt khí thế rồi!
“Nha đầu thúi, ta vốn dĩ chỉ muốn giết tên cẩu hoàng đế và ả tiện nhân hoàng hậu kia mà thôi, nhưng ngươi cố tình lại thích xen vào việc của người khác, một khi đã như vậy, thì ngươi đừng trách sao ta lại giết luôn cả ngươi!” khuôn mặt của nam nhân kia là một mảnh âm trầm, ngữ khí thốt ra rất lạnh lùng.
Lúc này, Vân Lạc Phong tựa hồ nhận ra cái gì đó, cô giương mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm bên trên, ý cười trên môi lại càng sâu hơn.
“Đối thủ của ngươi không phải ta, mà là người ở sau lưng ngươi!”
Cái gì?
Nam nhân kia ngẩn ra, sau đó liền quay đầu lại, một hơi thở lãnh khốc cường đại âp ngay vào mặt hắn, khiến hắn cả kinh lui về sau hai bước.
Chợt, dưới ánh mắt của mọi người, một đạo hắc y lãnh khốc từ trên trời giáng xuống, hắn giống như là thần linh đạp vỡ hư không mà đến, cao quý không thể xâm phạm.
Sau khi nhìn thấy một trương diện mạo tuấn mỹ của nam nhân vừa đến, Diệp Cảnh Huyền liền ngây ngốc: “Vân Tiêu.... Tên phế vật như ngươi sao lại ở chỗ này?”
Cho đến thời khắc này rồi, mà Diệp Cảnh Huyền vẫn còn chưa nhìn rõ được tình huống...