Edit: Sahara
Vì thiếu chủ, dù phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cô ta cũng cam tâm tình nguyện, vô oán, vô hối.
Chẳng qua, Hai mươi năm trước, thời điểm mà Bạch Túc nhặt Cẩm Dục về, diện mạo của hắn là như vậy, hai mươi năm sau, hắn cũng vẫn vậy. Dường như thời gian cứ lướt qua người hắn mà trôi đi, năm tháng không lưu lại vết tích gì trên người hắn cả.
Hắn chính là một người bất lão!
Trừ phi nào hắn bị thương rất rất nặng, cơ thể mới biến thành một đứa trẻ, giống như bây giờ vậy, còn những mặt khác, thì vẫn là hình dáng của một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, trước nay chưa từng có biến hóa khác.
“Cẩm Dục, sau này ngươi không cần gọi ta là thiếu chủ nữa! Từ nay về sau, thiếu chủ của Bạch gia đã không còn tồn tại nữa rồi!”
Bạch Túc cong cong khóe môi, nói.
Cẩm Dục tức khắc liền chắp quyền, hơi khom người: “dạ, chủ thượng!”
“Cẩm Dục, đợi thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi đến Vô Hồi Đại Lục!”
Vô Hồi Đại Lục, là một nơi khác của Vô Hồi Chi Sâm! Cũng chính là nơi mà mẫu thân của Vân Tiêu đang ở. Sở dĩ nó có tên là Vô Hồi Đại Lục, là bởi vì nó cũng giống như Vô Hồi Chi Sâm, chỉ có người đi đến, không có người quay về!
“Bất luận chủ thượng muốn đi tới nơi nào, thuộc hạ cũng nguyện đi cùng chủ thượng, cho đến hết đời này kiếp này!”
Cẩm Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Bạch Túc, trong mắt là vẻ kiên định không gì lay chuyển được.
Mạng của cô ta là do chủ thượng cho, dù một ngày nào đó chủ thượng muốn lấy lại, cô ta cũng sẽ lập tức dâng trả mà không hề hối hận.
“Tại Long Khiếu Đại Lục này, thực lực của ta khôi phục quá chậm, chỉ có đến nơi đó rồi, ta mới có thể nhanh chóng có đủ thực lực chống lại Quỷ đế!” Bạch Túc hơi hơi nheo lại đôi mắt, khóe môi khẽ kéo ra một nụ cười: “hơn nữa, ta cũng nghe nói, mẫu thân của Quỷ đế đang ở nơi đó!”
Cẩm Dục có chút kinh ngạc: “mẫu thân của Quỷ đế?”
“Đúng thế!” ngón tay của Bạch Túc nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt bàn bằng đá, nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “tuy rằng ta rời đi cái địa phương kia đã lâu, nhưng vẫn có thể nắm được tin tức của nơi đó. Đến lúc đó, chúng ta có thể giở một chút thủ đoạn với người nhà của tên Quỷ đế kia!”
“Thiếu chủ muốn thuộc hạ làm như thế nào?” Cẩm Dục khẽ chau mày liễu, cất tiếng dò hỏi.
“Rất đơn giản, mẫu thân của Quỷ đế có thu dưỡng một nghĩa nữ, đến lúc đó, ngươi hãy tìm cơ hội tiếp cận với nữ nhân kia, ở trước mặt cô ta tận tình ca ngợi tán dương Quỷ đế, tốt nhất là có thể khiến cho cô ta yêu Quỷ đế! Như vậy, ta sẽ có cơ hội tách Vân Lạc Phong và Quỷ đế ra!”
Nhìn biểu tình âm trầm trên gương mặt một đứa bé của Bạch Túc, đáy lòng Cẩm Dục khẽ khởi động một cổ ghen tuông ê ẩm, nhưng đến cuối cùng, cô tq vẫn đem hết tất cả sự chua xót kia đé nén xuống.
“Dạ, chủ thượng!”
Nếu cô ta đã tình nguyện vì chủ thượng mà đi làm bất cứ chuyện gì, thì cũng đồng dạng bao gồm luôn cả việc giúp chủ thượng theo đuổi nữ nhân khác! Cho dù, người mà chủ thượng yêu gặp nguy hiểm, chủ thượng muốn cô ta thay thế nữ nhân kia hứng chịu nguy hiểm, cô ta cũng sẽ đi làm mà không một chút do dự!
“Cẩm Dục!” Bạch Túc đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Dục lúc này đang quỳ một gối trước hắn, ngón tay nhỏ nhắn khẽ nâng lấy cằm của cô ta lên, tiến sát tới gần bên tai của cô ta, dùng ngữ khí ái muội mà nói: “chờ sau khi ta thành đại sự, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Tim của Cẩm Dục tức khắc liền đập liên hồi, cô ta có cảm giác như trái tim đã sắp nhảy khỏi lòng ngực vậy.
Cẩm Dục gắt gao cắn cắn môi dưới, đôi mắt đẹp đầy vẻ thâm tình nhìn chằm chằm vào Bạch Túc: “chủ thượng, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh ngài, thuộc hạ đã thấy thỏa mãn, tuyệt không cầu gì hơn!”
“Tốt!” Bạch Túc buông cằm Cẩm Dục ra, cười đầy tà mị: “ngươi đi thu thập một chút đi, trước khi Quỷ đế tìm được đến đây, chúng ta phải lập tức xuất phát!”
Dứt lời, hắn phất nhẹ vạt áo, đi thẳng hướng ra ngoài sơn động.
Cẩm Dục cứ thế si mê nhìn theo thân ảnh Bạch Túc dần biến mất, sâu trong đôi mắt đẹp chứa đầy sự kính ngưỡng.
“Dù chủ thượng hiện tại đã thành bộ dáng thế kia, nhưng ngài ấy vẫn rất soái khí như vậy! Cả đời này, có thể làm bạn bên cạnh chủ thượng, đã là phúc khí mà ta tu được mấy kiếp! Cho nên, ta không dám có hy vọng xa vời gì khác!”