Edit: Sahara
“Tiểu cô nương, ngươi đụng vào lão nhân gia này làm cho ông ấy hôn mê bất tỉnh thế kia, sao lại không có xin lỗi người ta mà còn ăn nói ngang ngược như vậy, chẳng lẽ đây là gia giáo của ngươi hay sao?”
Hỏa Hỏa tức giận đến nổi mặt mũi đỏ bừng, vừa mới muốn mở miệng cãi lại thì bị bàn tay của Vân Lạc Phong vươn ra ngăn cản cô bé lên tiếng, sau đó là giọng nói lười biếng nhàn nhạt của Vân Lạc Phong vang lên.
“Ngươi có tin là ta có thể lập tức làm cho ông ấy tỉnh lại hay không?”
Hộ vệ kia chỉ hừ một tiếng, dù hắn không nói, nhưng cái ánh mắt liếc xéo kia đã nói rõ thái độ của hắn là không tin rồi.
“Hỏa Hỏa, muội tránh qua một bên trước đi!”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền tiến tới gần lão giả đang hôn mê nằm trên đất.
“Đứng lại đó!”
Hai hộ vệ thấy hành động của Vân Lạc Phong thì đều biến sắc, vừa định động thủ với Vân Lạc Phong, thì ngay trong lúc này, nam nhân lãnh khốc vốn dĩ luôn đứng một bên không nói tiếng nào lại đột ngột ra tay.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, lực lượng cường đại cứ thế xuyên vào thân thể hai tên hộ vệ khiến bọn họ không thể nào chống lại được, cả hai thân ảnh cùng một lúc văng ngược ra xa, ngã xuống đất rồi cùng nôn ra hai ba ngụm máu liền, tiếp đó, hai người chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Vân Lạc Phong tiến tới gần lão giả.
Khi Vân Lạc Phong đã đến trước mặt lão giả, cô liền ngồi xổm xuống, trong tay không biết lúc nào lại xuất hiện ba cây ngân châm, nhanh lẹ mà chuẩn xác châm ngay vào ba huyệt vị trên đỉnh đầu của lão giả kia, ngón tay khẽ xoay nhè nhẹ ngân châm, linh lực từ trên người cô men theo ngân châm mà chảy vào cơ thể lão giả.
Không mất bao nhiêu thời gian, lão giả đang hôn mê bất tỉnh từ từ mở hai mắt ra, trong mắt là một mảnh mê mang, hiển nhiên là còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
“Đại nhân!”
Hai tên hộ vệ kia nhìn thấy lão giả đã tỉnh lại, liền vô cùng vui vẻ, vội kêu lên một tiếng, nhưng sau đó thì lại quay sang hung hăng trừng mắt với Hỏa Hỏa một cái.
“Vừa rồi con tiểu nha đầu này đã đánh lén đại nhân, khiến cho ngài bị trọng thương, thuộc hạ vừa định....”
“Nói bậy!”
Lão giả rốt cuộc cũng hồi thần lại, mới nghe được hai câu của tên hộ vệ kia thì liền tức giận mà tát lên đầu hắn ta một cái cắt ngang lời hắn ta, rồi quát: “lập tức xin lỗi tiểu cô nương này cho ta!”
Hai tên hộ vệ ngu ngơ, không hiểu gì cả.
Lão giả cũng không thèm để ý đến bọn họ, chống người đứng dậy, nhìn Vân Lạc Phong rồi cung kính chấp quyền, nói: “vị cô nương này, vừa rồi là cô cứu lão phu sao?”
Vân Lạc Phong khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn ông: “ta chỉ là muốn chứng minh chuyện ông té xỉu không có liên quan gì đến muội muội nhà ta! Hỏa Hỏa, chúng ta đi thôi!”
Lão giả còn muốn nói gì đó, nhưng Vân Lạc Phong căn bản là không cho ông cơ hội này, chớp mắt thì đã biến mất khỏi tầm mắt của lão giả rồi.
Ông hít sâu một hơi, nói: “đi tra thân phận của vị cô nương này cho ta!”
“Dạ, đại nhân!”
Hai tên hộ vệ chắp quyền, cung kính đáp.
_____
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế một thân long bào kim sắc uy nghi đang ngồi phê duyệt tấu chương, có lẽ là do bận rộn chính sự, làm việc quá sức, cho nên trên mặt hoàng đế lúc này có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi vàng vọt.
“Bệ hạ!”
Một thái giám từ bên ngoài vội vã đi vào, bẩm báo: “Huyền Thiên đại nhân đến rồi!”
Hoàng đế hơi giật mình, nói: “cho ông ấy vào!”
“Dạ, bệ hạ!”
Sau khi thái giám đáp lời thì vội vàng lui ra ngoài, nửa ngày sau, một vị lão già mặc trường bào màu sợi đay từ bên ngoài ngự thư phòng tiến vào.
Nếu đám người Vân Lạc Phong mà có ở đây, thì sẽ nhận ra ngay vị Huyền Thiên đại nhân này chính là lão giả mà Hỏa Hỏa đã nói là ăn vạ cô bé ở tửu lầu.
“Huyền Thiên, khanh có tìm được phương pháp nào chữa trị cho hoàng hậu chưa?” giọng nói của hoàng đế cũng mang theo một tia mệt mỏi, cất giọng nhàn nhạt mà hỏi Huyền Thiên.
Từ sau khi hoàng hậu gả cho hoàng đế, có thể nói là đế hậu phu thê tình thâm, chỉ tiếc, thân làm hoàng đế lại có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, không thể tự mình làm chủ, một trong số đó, chính là tam cung lục viện.
Hoàng hậu hiền lương thục đức, luôn vì hoàng đế mà nhẫn nhịn những nữ nhân khác trong hậu cung.
Có lẽ xuất phát từ sự áy náy với hoàng hậu, cho nên hoàng đế đối với hoàng hậu luôn luôn rất tốt.
Tuy nhiên, chuyện tốt thường chẳng lâu dài, không hiểu tại sao mà hoàng hậu cũng giống với đại thiếu phu nhân của Diệp gia, không cách nào mang thai sinh con được, cũng vì vậy mà làm cho áp lực của hoàng đế càng lớn hơn.