Edit: Quỳnh Lê.
Cho nên, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng tay này là tín vật đính ước mà năm đó Vân Dương đưa cho Bạch Linh!
Bạch Linh vẫn luôn mang trên tay, chưa bao giờ tháo xuống.
“Nàng...... Không có chết?”
Chẳng lẽ Vân Dương và Bạch Linh còn sống?
Hai thi cốt trong phần mộ tổ tiên Vân gia là từ đâu mà đến?
“Tỷ tỷ cũng cảm thấy Vân di không có chết sao?” Tiểu Loli cười thu vòng tay lên, động tác cẩn thận giống như sơ xẩy một chút là làm hư vậy, “Ca ca ta cũng cho rằng Vân di còn sống, nhưng những người khác đều nói
nàng đã chết...... Ngay cả Kỳ gia, sau khi Vân di biết mất cũng trở mặt nói không biết người.”
Có lẽ là nghĩ tới hành vi của Kỳ gia, tiểu Loli chu cái miệng nhỏ: “Kỳ thật, Kỳ gia có thể có địa vị đều là do Vân di mang đến, ngay cả mấy cái sơn mạch mà Kỳ gia nắm trong tay cũng là do một tay Vân di đánh bại.”
“Ngươi nói sơn mạch của Kỳ gia là do sư phụ của Kỳ Tô đánh bại sao?”
Tâm của Vân Lạc Phong trầm xuống một chút.
Vốn dĩ chuyện này nàng không quản, nhưng nếu sư phụ của Kỳ Tô là Bạch Linh thì nàng...... tất nhiên sẽ đoạt lại!
“Tỷ, tỷ có cảm thấy nữ nhân theo lời nói của bọn họ có phải là Bạch Linh hay không?”
Trong lúc Vân Lạc Phong trầm ngâm, thanh âm của Tiểu Mạch lại lần truyền tới.
“Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào!” Vân Lạc Phong hơi giơ mắt lên, trong ánh mắt đen nhánh là một mảnh kiên định, “Vì vậy ta nhất định sẽ tìm được nàng!”
Trên thực tế, ký ức về Bạch Linh, Vân Lạc Phong cũng không có khắc sâu, những điều nàng biết đều thông qua lời kể của lão gia tử.
Nữ tử kia toàn thân khoác áo giáp chiến luôn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nàng không kém bất kỳ nam nhân nào!
Vì vậy trong lòng Vân Lạc Phong đã sớm muốn trông thấy vị nữ tướng quân khuynh quốc khuynh thành này. Chỉ là do Bạch Linh đã chết, nàng có tâm cũng không có cơ hội này.
Hiện giờ chẳng sợ chỉ có một chút hy vọng, nàng đều sẽ không từ bỏ!
Quan trọng nhất, Bạch Linh là mẫu thân của thân thể này!
Chỉ bằng vào điểm này, nàng cần thiết phải tìm được!
“Tỷ tỷ, ngươi cùng Vân di thật sự rất giống nhau, vì thế ta rất thích ngươi, ngươi có thể làm tẩu tử của ta được không?”
Tiểu Loli nháy nháy đôi mắt chờ mong nhìn Vân Lạc Phong.
Mặt Vân Lạc Phong tối sầm: “Không được!”
“Tại sao? Ca ca ta không tốt sao? Hắn lớn lên đẹp, thiên phú cũng không tồi, hơn nữa cũng là người ôn nhu......”
“Tiểu Linh.”
Kỳ Linh nói còn chưa xong liền bị thanh âm từ phía sau đánh gãy.
Thân mình nàng cứng đờ, xoay người nhìn người vừa tới rồi thè lưỡi: “Ca ca, ngươi đã đến rồi sao?”
“Thân thể của Vân cô nương còn chưa hồi phục, ngươi đừng có đến nơi này quấy rầy nàng nữa, để nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Kỳ Tô trừng mắt nhìn nàng một cái, sợ tới mức nàng không dám ra, chỉ lên tiếng: “Nga.”
Sau khi thấy Kỳ Tô bước vào trong phòng, Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Tô, ánh mắt nhẹ nhàng hiện lên tia nghi vấn.
“Những chuyện xảy ra của các ngươi, ta đã được nghe qua từ Kỳ Linh......”
Kỳ Tô mày nhăn lại: “Nha đầu Tiểu Linh này thích nói bậy, Vân cô nương không cần nghe nàng nói, chúng ta sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi cứ dưỡng thân thể cho tốt là được.”
“Không, ý của ta là......” Vân Lạc Phong nhấp môi mỏng, “Ta có thể giúp các ngươi vượt qua nguy cơ lúc này bằng việc các ngươi phải đáp ứng với ta hai yêu cầu.”
Kỳ Tô có chút kinh ngạc: “Vân cô nương, hiệu thuốc của chúng ta cũng không có thiếu đồng vàng, yêu cầu của chúng ta chính là linh dược, vì thế chỉ sợ ngươi không thể giúp được chúng ta.”
“Ai nói với ngươi ta không thể cung cấp được linh dược?”