Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1308: Chương 1308: Bạch Túc (1)




Editor: QR - diendanlequydon

Hồ phủ.

Thân thể Hồ Hựu Vũ vô cùng chật vật, vội vàng nôn nóng đi vào. Hắn đi vào đại sảnh, tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa qua, uống một miệng trà, đột nhiên lại hung hăng ném mạnh chén trà này xuống mặt đất!

“Nữ nhân này làm hại mưu kế của ta thất bại, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!”

Ánh mắt của hắn hiện lên sự lạnh lẽo, âm trầm nói.

Đúng lúc này, một giọng nói tà mị đột nhiên từ trên xà nhà truyền đến, làm sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.

“Tối hôm qua ta đã nói qrồi, nhất định ngươi sẽ thất bại!”

Giọng nói của nam nhân mang theo sự cao ngạo không ai bì nổi, tà mị lại nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười nhạt.

Chợt, hắn thả người nhảy xuống, đứng trước mặt Hồ Hựu Vũ.

“Nếu ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, thật ra ta có thể trợ giúp ngươi!”

Ánh mắt Hồ Hựu Vũ trầm xuống, hắn nhìn về phía nam tử đang đứng trước mắt, cắn răng nói: “Ngươi muốn giúp ta như thế nào? Vì sao lại phải giúp ta?”

Hắn cũng không tin, một nam nhân cường đại như thế sẽ vô duyên vô cớ trợ giúp hắn!

Nam tử trước mắt chẳng những thực lực cường đại ngay cả dung mạo cũng hoàn mỹ đến mức điên đảo chúng sinh. Người tuấn mỹ tà mị như thế, làm sao không làm cho nữ tử trong thiên hạ động tâm?

Nhưng mà khí thế của nam nhân này quá mức khiến cho người ta sợ hãi, thế cho nên không có người nào có thể tiếp cận.

“Mục đích ta giúp ngươi rất đơn giản.” Nam nhân nhẹ nheo đôi mắt lại, một độ cung tà khí xuất hiện bên môi hắn: “Ta muốn Vân Lạc Phong!”

Những năm gần đây, Quỷ Đế luôn luôn không từ bỏ việc đuổi giết hắn. Một khi đã như vậy, hắn nhất định phải cướp đi Vân Lạc Phong, làm Quỷ Đế nếm thử cảm giác đau đớn muốn chết một chút!

“Hơn nữa…” Đáy mắt nam nhân xẹt qua sự lạnh lẽo: “Ta nghe nói, ở Hồ gia có được một loại pháp bảo, pháp bảo kia có thể che dấu hơi thở của bản thân. Chờ sau khi ta giúp ngươi, ta hy vọng ngươi có thể đưa pháp bảo này cho ta!”

Hồ Hựu Vũ ngẩn ra: “Pháp bảo này không phải vấn đề gì, nhưng mà… Ngươi muốn Vân Lạc Phong, vậy vì sao ngươi không tự mình ra mặt?”

Ánh mắt nam nhân liếc về phía Hồ Hựu Vũ.

Một cái liếc mắt này làm hô hấp của hắn cứng lại, trái tim giống như bị một bàn tay nắm chặt, đau hắn khó có thể hô hấp.

“Chuyện ta để ngươi đi làm, ngươi chỉ cần hoàn thành là đủ rồi, nếu không…! Cái mạng này của ngươi, bây giờ lập tức có thể ném ở chỗ này!”

Hồ Hựu Vũ cắn chặt răng: “Ta sẽ điều động thế lực của Hồ gia, đi đối phó với những người đó!”

Sau khi nói xong lời này, Hồ Hựu Vũ vội vàng đi ra ngoài đại sảnh, ngay cả can đảm quay đầu lại liếc mắt nhìn nam nhân tà mị một cái cũng không có.

“Chủ thượng.”

Nữ tử tuyệt diễm không biết xuất hiện ở bên cạnh Bạch Túc từ khi nào, hơi rũ đôi mắt xuống: “Dựa vào lực lượng của Hồ gia, không phải là đối thủ của Vân Tiêu.”

“Ta biết.”

Bạch Túc mỉm cười tà khí: “Ta cũng không định dựa vào tay của những người này để có thể đối phó với Vân Tiêu. Chẳng qua là gây cho bọn họ ít phiền phức nhỏ mà thôi! Huống chi, ta tới Hồ gia vốn chính là vì lấy kiện pháp bảo kia. Còn chuyện Hồ gia, người nào chết, người nào sống, có quan hệ gì với ta đâu?”

Càng quan trọng hơn nữa, thời điểm hắn bước vào Hồ gia cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của Vân Tiêu! Nếu hiện tại hắn rời khỏi thành Lạc Hoa, nhất định sẽ bị Vân Tiêu phát hiện.

Vì vậy, hắn mới để Hồ Hựu Vũ dẫn người đi gây phiền toái cho bọn họ, có lẽ… Còn có thể tạo ra cơ hội cho mình có thể rời đi.

“Đã tìm được đồ rồi sao?” Khuôn mặt Bạch Túc trầm xuống, hỏi.

Nữ tử tuyệt mỹ gật đầu: “Chủ thượng, ngọc bội này là đồ vật mà người yêu cầu.”

Bạch Túc hơi nhướng mày, quay đầu nhìn ngọc bội trong tay nữ tử tuyệt mỹ, chậm rãi nhận lấy.

Cũng chỉ trong chớp mắt, ‘phịch’ một tiếng, thân thể hắn nháy mắt thu nhỏ lại, một trường bào rộng lớn màu bạc bao phủ hoàn toàn thân thể nho nhỏ kia, có vẻ thật không phù hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.