Editor: QR2 – diendan
Ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một giọng nói trào phúng, rơi vào trong tai mọi người.
“Chỉ bằng mặt hàng như ngươi thế này, không cần chủ tử nhà ta phải động thủ, để tránh làm bẩn tay chủ tử nhà ta.”
Lâm Quỳnh một chưởng đánh về phía nắm tay của Tiêu Lâm, bức thân mình đối phương lùi về sau vài bước, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười.
Hắn thật vất vả mới được chủ tử thả từ cái chỗ đó ra, khẳng định phải biểu hiện tốt một chút, như thế nào cũng không thể lại làm chủ tử thất vọng.
“Ngươi là người phương nào?”
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Lâm trầm xuống, lui về phía sau vài bước, ngưng trọng nhìn Lâm Quỳnh đang đứng trước mặt hắn.
“Gia gia ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Lâm Quỳnh cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn Tiêu Lâm: “Ta là Lâm Quỳnh, thủ hạ đắc lực nhất của chủ tử.”
Lâm Quỳnh?
Vân Lạc Phong hơi nhướng chân mày, đôi mắt đen chuyển hướng Vân Tiêu: “Hắn chính là cái người cho ngươi xem xuân cung đồ, Lâm Quỳnh?”
Lâm Quỳnh vốn đang vô cùng cao ngạo, vừa nghe Vân Lạc Phong nói lời này, sắc mặt lập tức cứng lại.
Không phải tự hắn muốn cho chủ tử xuân cung đồ, kết quả chủ tử giận dữ mà trừng phạt hắn?
Không nghĩ tới chủ mẫu còn nhớ rõ chuyện này…
Tưởng tượng đến chuyện này, Lâm Quỳnh có chút chột dạ nhìn Vân Lạc Phong, sợ chủ mẫu sẽ vì chuyện lúc trước tính sổ với hắn.
“Ừ.”
Vân Tiêu gật đầu, trả lời chuyện Vân Lạc Phong hỏi.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong mỉm cười, đôi mắt cười như không cười dần dần dừng ở trên người Lâm Quỳnh.
“Lúc trước mgươi đưa quyển xuân cung đồ kia thật không tồi.”
Lời Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, đúng là bởi vì bộ xuân cung đồ kia nên Vân Tiêu mới thông suốt nhanh như vậy.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Lâm Quỳnh lại tưởng Vân Lạc Phong vì chuyện lúc trước muốn trách cứ hắn.
Lập tức, Lâm Quỳnh khóc không ra nước mắt: “Chủ mẫu, ta không phải cố ý, chủ tử đã trừng phạt ta, nếu chủ mẫu vẫn không có tha thứ cho ta, ta mặc cho chủ mẫu trách phạt.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Vậy xem biểu hiện của ngươi lúc này thế nào.”
Xem biểu hiện của hắn lúc này?
Ánh mắt Lâm Quỳnh sáng lên, đôi mắt rét lạn liếc Tiêu Lâm, khuôn mặt anh tuấn của hắn mỉm cười tàn nhẫn.
Ý của chủ mẫu ý là, hắn ở chỗ này biểu hiện thật tốt thì sẽ tha thứ cho hành vi của hắn?
Giờ phút này, ở sau núi Tiêu là sự yên lặng.
Ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Lâm Quỳnh và Vân Tiêu, sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ.
Mọi người trước sau cũng không dám suy nghĩ về hai người bọn họ theo một phương hướng khác.
Dù sao trong mắt thế nhân, Vân Tiêu chính là một tên phế vật! Hắn sao có thể sẽ có một người thuộc hạ có thực lực mạnh mẽ như thế? Cho dù người này xưng hô với hắn là chủ tử, bọn họ vẫn tự lừa mình dối người cho rằng bọn họ đã nghe nhầm!
Đặc biệt là Tiêu Lâm, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
“Ngươi nói tên phế vật này là chủ tử của ngươi?”
Hắn hỏi, nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy, người nam tử tên Lâm Quỳnh này đạp vỡ hư không mà đến.
Chỉ có Thiên Linh Giả, mới có thực lực đạp vỡ hư không!
Dù cho Tiêu gia cũng có mười mấy Thiên Linh Giả, nhưng mà Vân Tiêu chỉ là một têm phế vật mà thôi, có gì tư cách gì ra lệnh cho Thiên Linh Giả vì hắn làm việc?
“Cái gì mà phế vật? Ngươi lại dám nói chủ tử của ta là phế vật?” Đôi mắt của Lâm Quỳnh trừng to: “Nếu chủ tử của ta là phế vật, mọi người sao có thể gọi người là Quỷ Đế? Chỉ bằng các ngươi cũng dám khinh nhục chủ tử nhà ta?”
Oanh!
Giống như có một đạo sấm sét đánh giữa trời quang làm tất cả mọi người ở đây thất điên bát đảo.
Quỷ Đế?
Hắn chính là Quỷ Đế mấy năm gần đây đột nhiên nổi lên?