Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Ai bảo Lâm Duyệt quá mức với tự phụ, nàng sẽ không cho rằng Vân Tiêu có thể có quan hệ cùng Linh Thần trên núi, cũng không có liên hệ Lâm Nhược Bạch cùng Linh Thần.
Sắc mặt Lâm Nhược Bạch càng thêm phẫn nộ, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, một chân nàng đá Lăng Dao lăn lộn ở trước mặt mình sang một bên, chống nạnh đi tới trước mặt Lâm Duyệt.
“Ngươi có can đảm lặp lại cho ta? Ngươi nói ai là người ngoài? Khôn thương nữ nhi mà thương chất nhi? Cha ta không có ngốc đến trình độ đó, nếu ngươi còn dám nói lời này, ta liền bóp chết ngươi!”
Oanh!
Lúc Lâm Nhược Bạch nói xong lời này, một hơi thở sắc bén xuất hiện ở trước mặt, giống như một trận gió bão quét đến bên cạnh.
Cũng chính giây phút ấy.
Vân Lạc Phong đã lắc mình tới trước người Lâm Nhược Bạch, gắt gao ôm Lâm Nhược Bạch vào trong ngực, nghênh diện về phía Tiêu Thần thình lình xuất chiêu công kích.
Đùng!
Hai chưởng chạm vào nhau, thân mình Tiêu Thần bay ngược ra ngoài, ngã vào trong đám người.
Những người không biết thực lực của Vân Lạc Phong đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ kia.
Trong gió nhẹ, bạch y tung bay, Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Lâm Nhược Bạch trong lòng ngực, hơi cau mày: “Có bị thương hay không?”
Lâm Nhược Bạch ngơ ngẩn lắc lắc đầu, mắt to sáng ngời nhìn chăm chú thiếu nữ bạch y như tuyết trước mặt, ngây ngốc nói một câu: “Sư phụ, nếu ta là nam nhân, ta nhất định phải cưới người.”
Đùng!
Lâm Nhược Bạch vừa nói xong, một luồng khí lạnh đánh tới từ sau lưng, cả người nàng lạnh đến mức run lập cập.
Sao nàng quên mất sư công còn ở phía sau?
Xong rồi, lúc này thì xong đời! Nàng lại nói ra câu như vậy với sư phụ!
Lâm Nhược Bạch sợ tới mức co trong ngực Vân Lạc Phong, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, chỉ là nàng còn chưa cảm thấy an toàn thì một cánh tay khác đã duỗi tới từ phía bên cạnh, kéo Vân Lạc Phong qua.
“Vân Tiêu?”
Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ngươi ghen sao?”
Gia hỏa này thật đúng là bình dấm chua, ăn dấm của cả nữ nhân.
Nam nhân nhìn nàng một cái, không biết có phải Vân Lạc Phong ảo giác hay không, trong đôi mắt lãnh khốc giống như chứa một tia uất ức.
“Nàng ta nói muốn cưới nàng.”
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào cưới nàng, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân!
“Chỉ là nàng ta không phải nam nhân, không thể nào cưới ta được,” Trên mặt Vân Lạc Phong chứa đầy ý cười, “Huống chi, ta đã có ngươi.”
Nghe được lời này, mặt mày Vân Tiêu mới giãn ra, suy nghĩ một chút, hắn vẫn hơi không yên tâm nói một câu: “Nàng đừng quên, nàng phải phụ trách ta.”
Phụ trách?
Hai chữ này làm khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên run rẩy một chút.
Mà vẻ mặt của nàng lại khiến Vân Tiêu nghĩ nàng không muốn nên ngay tức khắc cả người đều thấy lo lắng.
“Chúng ta đã cùng chung chăn gối, nàng không thể quỵt nợ.”
“……”
Vân Lạc Phong cạn lời, nàng xác thật cùng chung chăn gối, nhưng không phát sinh chuyện gì, mà Vân Tiêu nói như vậy thì thật giống như bọn họ đã làm mấy chuyện kia, còn nàng, dùng một câu của lão gia tử nói chính là, kẻ cởi quần người ta mà không nhận.
Ở trong đám người, Tiêu Ngọc Thanh vẫn luôn im lặng không nói gì, sau khi nghe thấy Vân Tiêu thì không tự chủ nhìn hai người kia.
Ấn đường hắn hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt thanh lãnh ẩn chứa một tia khác thường sáng khiến người ta không thể nào phát hiện ……
Giờ phút này, Tiêu Thần bò lên từ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan anh tuấn trắng bệch: “Phụ thân, nữ nhân này quá to gan lớn mật, chúng ta……”