Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1464: Chương 1464: Biến hóa của Hoàng Oanh Oanh (9)




Edit: Sahara

Vân Lạc Phong nhướng mày, Tiểu Thụ liên tục dẫn dụ nàng đến thần tích, mục đích thật đơn giản, chính là vì cái bụng nhỏ kia.

Hiện tại, số linh thảo do thảo dược bình thường tiến hóa thành đã không thỏa mãn được nó nữa rồi.

Dược liệu mà nó cần phải có niên đại ngàn năm trở lên!

Nếu không có kỳ ngộ, thì rất khó mà tìm được dược liệu có niên đại cao như vậy.

Hôm sau.

Vân Lạc Phong dẫn theo Tiểu Thụ đến Ngải Sơn, cũng may khoảng cách từ Ngải Sơn đến khách điếm mà Vân Lạc Phong trọ rất gần, chỉ đi nửa khắc thời gian là tới.

Lúc này, trên Ngải Sơn đã đông nghịt người, trong số những người này, ngoài trừ người của những thế lực kết minh, thì còn có cả nhưng cường giả nhàn tản.

Cũng giống như nữ tử mà ngày hôm qua Tiểu Thụ đã tiếp cận...

“Là con?”

Nữ tử kia vừa quay đầu, liền nhìn thấy ngay Tiểu Thụ đang đi vào núi, tức thì, nàng liền mỉm cười đi về phía Tiểu Thụ.

“Chào dì, hôm qua xin đa tạ dì!” Tiểu Thụ rất lễ phép mà nói.

Nữ tử hơi ngẩng đầu, nhìn Vân Lạc Phong một cái rồi hỏi: “Vị này chính là mẫu thân của con à?”

Từ lúc bắt đầu, tầm mắt của Trà Trà luôn dán chặt vào nữ tử kia, tràn đầy cảnh giác, sau khi nó xác định nữ tử này không có ác ý, thì mới thả lỏng, yên tâm nằm rạp trên đầu Tiểu Thụ.

“Xin chào!”

Thấy Tiểu Thụ gật đầu xác nhận, nữ tử mới vươn tay về phía Vân Lạc Phong: “Ta tên là Nhan Khả, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?”

“Vân Lạc Phong!”

Vân Lạc Phong chậm rãi nói ra tên của mình.

“Khụ khụ!”

Một người thiếu niên đi theo bên cạnh Nhan Khả, vừa nghe thấy ba chữ Vân Lạc Phong thì bỗng ho khù khụ, ánh mắt đầy vẻ cổ quái.

Trực giác của Vân Lạc Phong rất nhạy bén, hiển nhiên là cũng nhận ra được sự kì lạ của những người này, bất giác, nàng nhíu mày lại.

“Sao vậy? Tên của ta có vấn đề gì à?”

Nhan Khả mỉm cười: “Vân cô nương, có lẽ là do trùng hợp, tên của cô nương giống với một người. Tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở cô nương một câu, khi ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói tên của cô nương là Vân Lạc Phong.”

“Tại sao?” Ánh mắt Vân Lạc Phong càng thêm nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Cái này....” Nhan Khả cẩn thận liếc nhìn chung quanh, khi thấy không có ai ở gần, mới thấp giọng nói: “Bởi vì ba chữ Vân Lạc Phong này hiện giờ là cấm kỵ của Thất Châu Đại Lục! Nghe nói chỉ cần có người nói ra ba chữ này, mà bị truyền tới tai Châu chủ Đông Châu Hồng Loan cô nương, thì sẽ bị đánh đến nửa sống nửa chết!”

Vân Lạc Phong sửng sốt.

Hồng Loan? Chuyện này có liên quan gì đến Hồng Loan?

“Trước đó ta bế quan hết ba năm, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi nhắc đến ba chữ này thì sẽ chọc giận Hồng Loan?”

Nhan Khả kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, khó trách vị cô nương này lại không biết gì cả, thì ra là do bế quan tu luyện.

“Mọi chuyện là như thế này.....”

Cuối cùng, Nhan Khả quyết định mạo hiểm, kể hết mọi chuyện cho Vân Lạc Phong nghe.

“Ba năm trước, Độc Cốc hại chết một vị nữ tử tên là Vân Lạc Phong, ngờ đâu Vân Lạc Phong lại có quan hệ với nhiều thế lực khắp nơi trên đại lục, đầu tiên là Quân gia Quân lão gia tử, sau thì có phủ châu chủ Đông Châu cùng với học viện Tây Châu, cùng nhau tru sát Độc Cốc...”

(*tru sát: tận diệt, giết hết.)

“Vốn dĩ việc này chỉ dính dáng đến Độc Cốc, không có liên quan đến những người khác, nhưng tính tình của vị Hồng Loan cô nương kia quá nóng nảy. Có một lần, Hồng Loan cô nương đi ngang qua tửu lầu, vô tình nghe được có người nhắc đến ba chữ Vân Lạc Phong, thì lập tức đánh người nọ một trận tơi bời, thiếu chút nữa là xảy ra án mạng.”

Vân Lạc Phong phát ngốc. Mình bị Độc Cốc giết? Chuyện hồi nào?

Hơn nữa, dù tính tình Hồng Loan nóng nảy, nhưng tuyệt đối sẽ không vô cớ sinh sự, chắc chắn là đám người kia đã nói gì đó không hay về mình, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, nên mới chọc giận Hồng Loan, lời đồn truyền qua từng người từng người, tự nhiên cũng sẽ dần thay đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.