Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 952: Chương 952: Chia lìa (1)




Edit: Sahara

Tiểu Mạch bĩu môi: “Chuyện này người hắn là nên hỏi hắn mới đúng, có điều thằng nhãi ranh này còn chưa biết nói chuyện.”

“Tiểu Mạch!” Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, hỏi: “Ngươi có biết làm sao mới có thể nuôi dưỡng Tiểu Thụ hay không?”

“Nó không phải là đứa trẻ bình thường, cho nên không thể dùng thức ăn của nhân loại để nuôi nó giống như những đứa trẻ khác. Tiểu Thụ không thể hấp thu được chất dinh dưỡng trong thức ăn của nhân loại, vì vậy mà chỉ có thể dùng dược liệu để nuôi nó thôi! Nhưng mà, thằng nhóc này lại rất kén ăn, dược liệu tầm thường hay phẩm chất tương đối vốn không vừa miệng nó!”

Vân Lạc Phong cảm thấy đau đầu, đưa tay lên để trán. Xem ra cô cần phải nghĩ biện pháp để kiếm thêm nhiều dược liệu nữa mới được.

Chỉ bằng vào từng này, quả thật là không đủ.

“Tiểu Mạch, Tiểu Thụ trước tiên giao cho ngươi chăm sóc!”

Tiểu Mạch ngây ngốc, chủ nhân lại đem cái thằng nhóc này giao cho hắn?

Ngay lúc mà Tiểu Mạch muốn cự tuyệt Vân Lạc Phong, thì cô đã xoay người rời đi.

“Hắc hắc....”

Tiểu Thụ cười rất vui vẻ, vươn tay ra túm lấy chân Tiểu Mạch, từ từ bò lên trên người của Tiểu Mạch, hơn nữa còn dùng bàn tay đã gãi cúc hoa của mình mà dán lên trên mặt của Tiểu Mạch.

Gương mặt Tiểu Mạch ngay tức khắc liền đen hơn cả đít nồi, hắn thật sự có một sự xúc động muốn đem thằng nhãi ranh mập ú này ném khỏi người mình.

“Hỏa Hỏa, hay là, ngươi chăm sóc cho nó đi!” Tiểu Mạch rất đang thương mà nhìn về phía Hỏa Hỏa, ánh mắt còn mang theo sự khẩn cầu.

Hỏa Hỏa sợ tới mức lui về sau đến mấy bước: “Gia hỏa này là một tiểu ma đầu, ta không muốn chăm sóc cho nó đâu, đây là nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho ngươi, ngươi tự mình lo liệu cho tốt đi!”

Vút....

Hỏa Hỏa vừa dứt lời thì liền xoay người chạy biến đi, cô bé thật sự sợ Tiểu Mạch sẽ bất chấp tất cả mà đem tiểu ma đầu giao cho mình.

Cho nên, dưới bầu trời xanh thẫm hư ảo trong không gian thần điển lúc này, chỉ còn lại Tiểu Mạch và Tiểu Thụ, một lớn.... cũng không lớn lắm, cùng một nhỏ.... còn là rất nhỏ, đang mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau.

_____

Huyền Âm Cốc.

Trong sân, vô số thi thể đang nằm trong vũng máu dưới đất.

Ngay cả lão giả vừa rồi vẫn còn rất kiêu ngạo hiện tại cũng đã không còn hơi thở, tứ chi của ông ta đều bị mạn đằng kéo đứt, mau me đầm đìa nhìn rất thê thảm....

Vân Tiêu nhìn thấy Vân Lạc Phong đã mở mắt ra, liền chậm rãi đi về phía cô.

Khuôn mặt lãnh khốc vô tình lúc này hơi mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt chứa đầy thâm tình vô hạn.

“Kẻ địch đã giải quyết xong hết rồi!”

Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân trước mặt, từ từ đứng dậy: “Vừa rồi chàng làm sao mà thoát ra được?”

Vân Tiêu giật mình một cái, nói: “Ta sợ nàng xảy ra chuyện!”

Tiềm lực của một người là vô hạn.

Chính vì nguyên nhân này, cho nên Vân Tiêu mới có thể xé rách không gian của lão giả kia để thoát thân.

Vân Lạc Phong khẽ mấp máy môi mình, muốn nói gì đó, thì đúng lúc này, Vân Tiêu đột nhiên duỗi tay tới, đem cả người cô kéo vào trong lòng ngực của mình.

“Cẩn thận!”

Vừa dứt lời thì từ phía xa trên không trung bỗng truyền tới một tiếng cười, làm cho không khí chung quanh cũng bị tạo ra một trận dao động.

“Tiểu tử, sự cảnh giác của ngươi quả thật rất nhạy bén, lão phu ta rất thưởng thức đối với ngươi!”

Trong hư không, một lão giả toàn thân mặc trường bào màu sợi đay đột nhiên ngự không mà đến, ông khẽ vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của mình, khuôn mặt đầy thiện ý mà nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ bên dưới.

Vân Lạc Phong gắt gao nắm chặt lấy tay Vân Tiêu, cô cảm nhận được hơi thở trên người vị lão giả mới tới này rất giống với lão già phụ thân của tên Cốc chủ Huyền Âm Cốc kia.

Nói cách khác..... Người này cũng là cường giả đứng trên Thánh Linh Giả?

Từ khi nào mà Vô Hồi Đại Lục lại xuất hiện nhiều cường giả đứng trên Thánh Linh Giả như vậy?

“Tiểu cô nương, cô không cần phải nhìn chằm chằm lão phu như vậy đâu! Ta cùng với lão già Huyền Âm Cốc này không giống nhau, ta đến không phải là vì muốn làm khó các ngươi!” lão giả treo đầy vẻ hiền lành lên khuôn mặt của mình: “Ta là một người tốt a!”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Người tốt? Trên mặt ông có viết hai chữ này sao?”

Lão giả lập tức khựng người, sau đó thì cười phá lên: “Tiểu nha đầu nhà ngươi đúng thật là rất thú vị! Tuy nhiên, loại người giống như nha đầu ngươi chỉ có thể tự mình rèn luyện thì mới có thể trưởng thành được! Nếu để cho một thế lực nào đó thuần phục được ngươi, thì chúng chỉ có thể hủy hoại ngươi mà thôi! Ánh mắt nhìn người của lão phu trước giờ luôn luôn chính xác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.