Edit: Sahara
Cũng còn may là năng lực thừa nhận của tim ông còn tốt, cho nên mới chưa bị đứa cháu gái này chọc cho tức chết!
“Gia gia, đây là lỗi của con, người già rồi đừng nên tức giận như vậy, lỡ như hại đến thân thể thì phải làm sao bây giờ?” Vân Lạc Phong cười tủm tỉm bước lên phía trước: “Huống hồ, lần này con về còn mang theo lễ vật cho người nữa đó!”
Lão gia tử kiêu ngạo hừ một tiếng: “Hừ, lễ vật gì cũng không bằng ngươi mau chóng sinh một đứa cháu mập mạp cho ta! Vân Tiêu đâu? Tại sao ngươi lại trở về có một mình?”
“Vân Tiêu tạm thời còn có việc, chưa thể về được! Lễ vật lần này con tặng, khẳng định gia gia người sẽ rất thích!” Vân Lạc Phong lấy từ trong nhẫn không gian ra một quả trái cây màu vàng óng ánh, đưa đến trước mặt lão gia tử: “Đây là quả Bách Độc Bất Xâm, sau khi người ăn xong thì sẽ có thể bách độc bất xâm!”
Quả Bách Độc Bất Xâm?
Lão gia tử có chút hồ nghi mà nhìn Vân Lạc Phong: “Ngươi khẳng định sau khi ăn cái thứ này xong thì sẽ bách độc bất xâm? Sao ta lại ngửi được nó có cái mùi hương khó hình dung như thế này? Nói thật đi! Trái cây này có phải là ngươi nhặt được ở nhà xí đem về đưa cho ta hay không?”
Trái cây này không phải nhặt được ở nhà xí, mà là được Tiểu Thụ móc ra từ nơi sản xuất những thứ ở trong nhà xí thôi.....
Đương nhiên, những lời này có đánh chết Vân Lạc Phong cũng không nói cho lão gia tử biết.
“Quả Bách Độc Bất Xâm chính là có mùi hương như vậy, nếu như người không thích thì bỏ đi, để con tặng cho người khác vậy!”
Nói xong, Vân Lạc Phong giả vờ như muốn thu hồi lại quả Bách Độc Bất Xâm, làm cho lão gia tử vội vàng vươn tay đoạt lấy.
“Thứ tốt như vậy sao có thể đưa cho người khác chứ? Cần phải hiếu kính lão tử mới đúng! Cho dù ngươi có thật sự nhặt được nó ở nhà xí thì lão tử cũng không sợ!”
Vân Lạc Phong cười cười hạ tay xuống, rồi lại tiếp tục lấy ra thêm mấy quả trái cây màu đỏ thẫm ra từ nhẫn không gian.
Những quả này cũng không khác gì quả Bách Độc Bất Xâm, đều tỏ ra mùi hương vô cùng khó ngửi, làm cho người ta muốn nôn mửa không thôi.
“Cha, mẹ, nhị thúc, mọi người hiện giờ đều ở cảnh giới Tôn Linh Giả, Thiên Huyết Quả này có thể giúp mọi người đột phá một bậc!”
Vốn dĩ Tiểu Thụ chỉ lấy ra có một Thiên Huyết Quả mà thôi, sau đó, Vân Lạc Phong phải vừa dụ dỗ vừa đe dọa mới lấy ra được thêm mấy quả nữa. Tuy nhiên, sau khi Tiểu Thụ lấy ra thêm mấy quả nữa thì không hiểu sao lại đột nhiên từ hình người hóa lại thành một cái cây.
Cũng chính nhờ như vậy, Vân Lạc Phong mới biết Tiểu Thụ chỉ có thể lấy ra được bấy nhiêu mà thôi.
“Con nói.... Thiên Huyết Quả này thật sự có thể làm cho chúng ta đột phá thêm một bậc?”
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
So sánh mà nói, Vân Thanh Nhã lại trông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dựa vào bản lĩnh của cháu gái nhà mình, những chuyện thế này Vân Thanh Nhã đã được chứng kiến không ít rồi, cho nên thái độ không có khiếp sợ như những người khác.
Vì vậy....
Vân Thanh Nhã vươn tay lấy một quả Thiên Huyết Quả, mày cũng không nhăn lấy một cái thì đã đưa lên miệng mà nuốt vào.
Ầm!!!
Linh lực cường đại cuồn cuộn xoay quanh trên đỉnh đầu Vân Thanh Nhã, tạo ra một trận gió lốc mãnh liệt.
Đột phá?
Quân Phượng Linh trợn tròn hai mắt, Thiên Huyết Quả này thật sự có thể làm Vân Thanh Nhã đột phá?
Nhớ đến trước kia Vân Lạc Phong cũng đã từng làm cho mình đột phá, nội tâm Quân Phượng Linh càng thêm kích động, vươn tay ra lấy một quả Thiên Huyết Quả, không chút do dự liền ăn vào.
Thấy vậy, Diệp Cảnh Thần cũng không chần chờ thêm nữa, cho dù mùi hương của Thiên Huyết Quả thật sự rất khó ngửi, nhưng cũng không sánh bằng mê lực của đột phá.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ba đạo gió lốc đột phá đồng thời xuất hiện cùng một lúc, rốt cuộc cũng kéo Diệp Thiên chạy đến đây.
Ngay khi ông thầy ba người ở trong đại sảnh đều đột phá, tâm trạng quả thật là vô cùng kinh hãi....
Đây.... Đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao ba người này lại đột phá cùng một lúc như vậy?
Hơn nữa, Quân Phượng Linh hình như chỉ vừa đột phá đến Tôn Linh Giả trung giai không lâu, theo lý mà nói thì không thể nào nhanh như vậy thì đã đột phá lần nữa được...
Sau khi đột phá, Diệp Cảnh Thần liếc mắt nhìn phụ thân nhà mình đang đứng đó trợn mắt há hốc mồm, liền sờ sờ mũi: “Trùng hợp, trùng hợp mà thôi!”
Trùng hợp cái muội muội nhà ngươi!
Diệp Thiên thiếu chút nữa là trượt chân ngã cấm đầu xuống đất, ông nhìn Diệp Cảnh Thần bằng biểu tình căm hận không thôi.