Edit: Sahara
Mấy lời này vừa dứt, trên người Vân Lạc Phong cũng tràn ra khí thế cường đại.
Cùng lúc đó....
Tất cả linh thú đang ở trong không gian thần điển, và thành viên Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đang ở trong ảo cảnh đều ra hết bên ngoài....
Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch, Trà Trà, Tiểu Thụ,... Còn có cả Bích Tiêu hiện giờ đã có thể rời khỏi cây sinh mệnh trong thời gian ngắn.
Khí thế phía nhóm linh thú của Vân Lạc Phong không thể thua kém khí thế đàn cự long Tổ Long, ngay cả Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn cũng có đến mấy Thần Tôn.
Một khắc khi đội ngũ khổng lồ này xuất hiện, sắc mặt Long Nham liền khó coi tới cực điểm, lão siết chặt nắm đấm, đáy mắt chứa đựng tia sáng mờ mịt.
Thân là tộc Tổ Long, tính tình Long Nham vô cùng kiêu ngạo, tuy nhiên, lão cũng sẽ không đánh những trận chiến không nắm chắc phần thắng.
Đặc biệt là khi lão cảm nhận được thực lực Vân Tiêu không hề yếu hơn lão.
“Tiểu Trùng Trùng, vừa rồi con rồng già này đánh ngươi thế nào, bây giờ ngươi cứ trả lại thế ấy!” Vân Lạc Phong tiến lên hai bước, khí thế tiếp tục kích phát, một thân bạch y đón gió mà đứng: “Nếu có người ngăn cản, Giết! Không! Tha!”
Nàng mặc kệ đối phương có thân phận gì, lai lịch thế nào, nàng chỉ biết, đánh người của nàng thì phải bị người của nàng đánh lại!
Long La ở bên cạnh không nói gì, tuy nàng là người tộc Tổ Long, nhưng nàng không cho rằng Vân Lạc Phong làm sai, tất cả mọi việc bây giờ đều là do Long Nham quá ngu xuẩn mà gây nên.
Vì thế, bất luận Vân Lạc Phong đối với lão thế nào, cũng đều là lão đáng bị như vậy.
“Đại tiểu thư....” Long Nham ôm bộ mặt khó coi gọi Long La một tiếng, giống như hy vọng Long La đứng ra nói gì đó.
Long La quay mặt đi, cố ý không nhìn Long Nham, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Long Nham quá kiêu căng, ỷ mình là đệ nhị cường giả tộc Tổ Long nên càng ngày càng vô pháp vô thiên, để lão chịu chút giáo huấn cũng tốt.
“Cô nương!” Long Nham lại nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, khẽ nheo mắt, nói bằng giọng chứa đầy sự uy hiếp: “Làm người nên có lòng khoan dung! Long Nham_ta tốt xấu gì cũng là nhân vật xếp thứ hai trong tộc Tổ Long. Ngay cả trong cảnh giới Thần Quân cũng ít có người nào có thể đánh bại ta. Nếu ngươi thật sự đánh cùng ta, dù ta có thua, thì các người cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.”
Uy nghiêm của tộc Tổ Long là không thể xâm phạm! Dù trận chiến này không nắm chắc phần thắng, lão cũng không tính lùi bước.
“Lúc ngươi ra tay đánh Tiểu Trùng Trùng, có từng nghĩ đến điểm này chưa?” Vân Lạc Phong lại tiến thêm vài bước về phía Long Nham: “Hiện giờ lửa cháy đến người ngươi, ngươi lại bảo làm người nên có lòng khoan dung? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Hai mắt Long Nham chợt lóe, lão thấy Vân Lạc Phong cách mình càng ngày càng gần, cánh tay đột nhiên hóa thành long trảo, vồ về phía Vân Lạc Phong....
Đáng tiếc, lão còn chưa chạm đến người Vân Lạc Phong thì bóng dáng hắc y đã chắn trước mặt lão, ầm một tiếng, quyền như thiết thạch đánh vào lòng ngực Long Nham, lão lùi về sau tận mấy bước, mặt âm trầm phủ một tầng gió lốc.
Đàn Tổ Long lập tức hành động, thân hình khổng lồ nện ầm ầm xuống đất, đám người Tần Thiên Lao cũng bị vạ lây, bọn chúng lớp bị đè, lớp bị đuôi Tổ Long quét bay, chật vật ngã xuống đất.
Thời khắc này, thiên địa biến sắc, sấm nổ vang trời.
Tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phương tám hướng, làm bá tánh trong thành vội đóng chặt cửa trốn trong nhà, sợ trận chiến sẽ lan tới chỗ họ...