Edit: Sahara
“Nhưng mà Vân cô nương, hoàng hậu nếu như tỉnh lại rồi khẳng định là sẽ muốn tạ ân cô, cô nương không thể lưu lại thêm một chút nữa sao?”
“Không được!” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta còn có việc, hơn nữa trước khi đi, ta sẽ để lại phương thuốc điều trị cho hoàng hậu, ngươi nhớ cho hoàng hậu uống thuốc đúng giờ. Một thời gian sau, căn bệnh da dẻ trong suốt của hoàng hậu cũng sẽ khỏi hẳn. Ngoài ra phương thuốc này còn có tác dụng điều dưỡng thân thể, ta thấy thể chất của hoàng hậu quá yếu, nếu như không điều dưỡng tốt, e là cả đời này cũng không thể mang thai được!”
Hoàng đế ngây ngẩn cả người, hai mắt mở to đầy kinh ngạc mà nhìn Vân Lạc Phong, ngay cả giọng nói lúc này cũng đột ngột trở nên khẩn trương: “Ý của cô nương là hoàng hậu của trẫm còn có thể mang thai sao?”
Vân Lạc Phong gật gật đầu, trả lời đúng sự thật: “Thân thể của hoàng hậu hư nhược, cho nên mới không thể mang thai, nhưng chỉ cần điều dưỡng cho tốt thì người vẫn có thể mang thai được như thường!”
Bệnh không thể mang thai của hoàng hậu hoàn toàn không giống như Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh là bởi vì năm xưa bị thương nặng mà để lại di chứng, còn hoàng hậu lại bởi vì thân thể suy nhược mà gây nên. Hơn nữa, tâm trạng hoàng hậu thường xuyên âu sầu buồn bã, cho nên càng dẫn đến việc khó thể mang thai hơn nữa. Do vậy mà phương pháp chữa bệnh cho hai người cũng khác nhau hoàn toàn.
“Ngoài ra.... “ Vân Lạc Phong dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Phương pháp này của ta chỉ là trị ngọn, không thể trị gốc. Nếu ngươi muốn hoàng hậu có thể điều dưỡng tốt thân thể, thì không nên làm người thương tâm. Mà chuyện đầu tiên ngươi cần làm chính là giải tán hậu cung.”
Hoàng đế rơi vào trầm mặc, lặng lẽ quay sang nhìn hoàng hậu đang nhắm mắt nằm im trên giường, đáy mắt chợt hiện lên sự đau lòng: “Trẫm hiểu rõ ý của Vân cô nương, chờ sau khi trẫm giải quyết xong hết nguy cơ xung quanh hoàng hậu, trẫm sẽ lập tức cho giải tán hậu cung.”
Huyền Thiên ngẩn ra, vốn định mở miệng khuyên bảo hoàng đế, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trên mặt của hoàng đế, thì tất cả mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong, chỉ có thể cười khổ đầy bất đắc dĩ.
“Nha đầu nhà ngươi a, lại dám khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung, đến lúc đó, mấy nữ nhân trong hậu cung kia sẽ ngoan ngoãn mà đi hay sao?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Huyền Thiên một cái: “Chỉ cần hoàng đế thật sự muốn làm vậy, thì nhất định sẽ làm được!”
Huyền Thiên lại cười khổ lắc lắc đầu: “Thôi, nếu bệ hạ thật sự có lòng muốn giải tán hậu cung, vậy thân làm thần tử như ta cũng chỉ có hết cố gắng hết mình mà trợ giúp bệ hạ.”
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, xoay người chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung hoàng hậu.
Nhìn thấy Vân Lạc Phong rời đi, Giản Thành Văn liền vội vàng xoay sang đối diện với hoàng đế, ôm quyền mà nói: “Bệ hạ, thần đi tiễn tiểu Lạc Phong xuất cung!”
Dứt lời, Giản Thành Văn cũng chẳng đợi hoàng đế phê chuẩn thì đã xoay người đuổi theo phía sau Vân Lạc Phong.
____
Bên ngoài tẩm cung, Giản Thành Văn chăm chú nhìn khuôn mặt của Vân Lạc Phong, mỉm cười từ ái mà nói: “Tiểu Lạc Phong, lúc nãy... Đa tạ con!”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cười mỉm đáp: “Con có thu phí, cứu người là chuyện đương nhiên, thúc đâu cần phải đa tạ con.”
“Không! Thúc không nói cái này!” Giản Thành Văn lắc lắc đầu: “Cái thúc nói tới, chính là việc con khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung! Có lẽ nhiều năm qua, người muội muội này của thúc luôn im lặng, cũng chưa từng oán hận gì cả, nhưng mà chỉ có thúc mới biết, mỗi khi mà bệ hạ lâm hạnh phi tử khác, muội ấy luôn âm thầm mà khóc đến tận trời sáng! Cũng chính vì luôn đau lòng, u uất như thế mới dẫn đến việc muội ấy không thể mang thai sinh con!”
Bước chân Vân Lạc Phong thoáng dừng lại, vẫn đưa lưng về phía sau, nhưng tầm mắt thì hơi nâng lên, nhìn vào một mảng trời xanh thẩm phía xa xa trên không trung.
“Giản thúc, thúc là người huynh đệ mà đến tận lúc chết cha con vẫn thường nhắc đến, hoàng hậu cũng có tình nghĩa chi lan với mẫu thân con, cho nên con mới giúp hai người!”
(Tình nghĩa chi lan: chỉ tình cảm thân như tỷ muội, kết nghĩa chi lan: kết nghĩa làm tỷ muội)
Thần sắc trên mặt Vân Lạc Phong mang theo một chút lười biếng, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tà mị.
“Trời cũng không còn sớm, con phải trở về rồi, đợi thêm mấy ngày nữa, nếu như rảnh rỗi thì con sẽ đến vấn an hoàng hậu!”
Giản Thành Văn liền cười lớn mấy tiếng: “Được! Vậy để thúc đưa con ra ngoài!”
______
Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi hoàng cung trở về Diệp gia, thì liền về ngay phòng của mình đóng chặt cửa lại, hơn nữa còn ra lệnh cho Trà Sữa canh giữ bên ngoài, còn mình thì tiến vào không gian thần điển.
“Tiểu Mạch, Long Huyết này có tác dụng gì? Tại sao ngươi lại muốn ta đem nó về?”