Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 452: Chương 452: Chữa bệnh cho Ninh Hân (3)




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Thiếu nữ liếc mắt nhìn tứ trưởng lão, trong mắt nàng mang ý lạnh làm lòng người khác không tự chủ mà run rẩy, dường như có một cây đao đặt trên cổ, vô cùng lạnh.

“Cút ngay!”

Tiếng nàng quát giống như tiếng bom nổ vang trong đám người, trên khuôn mặt tà mị tuyệt mỹ bao phủ một tầng sát khí.

Chỉ cần tưởng tượng đến hành động của tứ trưởng lão đối với Vân Thanh Nhã, lửa giận trong lòng nàng liền cuồn cuộn, có thể nuốt chửng người ta trong nháy mắt.

Chỉ là, hiện tại thương thế của Ninh Hân vẫn quan trọng nhất, chờ sau khi bệnh tình Ninh Hân ổn định thì tính sổ cùng tứ trưởng lão cũng không muộn!

Tứ trưởng lão sửng sốt một chút rồi phục hồi tinh thần, đột nhiên, khóe môi hắn cong lên, cười lạnh: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Nơi này là Ninh gia của ta, ngươi có tư cách gì bảo ta cút? Ngươi cho rằng ngươi là gì? Nếu ngươi còn muốn giữ lại mệnh của mình, tốt nhất rời khỏi nơi này cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”

Nếu là trước kia, nam tử trung niên sẽ ngăn cản tứ trưởng lão, nhưng hôm nay, hắn lại không có bất luận hành động gì, lẳng lặng thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn muốn biết, đối mặt với áp bách của tứ trưởng lão, thiếu nữ này phải lựa chọn như thế nào?

Là rời khỏi nơi này? Hay là…… tranh phong cùng tứ trưởng lão?

Rốt cuộc, cho đến hiện tại, hắn vẫn không biết vì sao lão gia tử của mình lại tôn sùng một thiếu nữ trẻ tuổi như thế, bởi vậy, hắn mới muốn tới thử thực lực Vân Lạc Phong thông qua tứ trưởng lão!

Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt cười như không cười chứa tia sáng nguy hiểm.

“Ngươi hỏi ta có tư cách gì bảo ngươi cút sao? Được, bây giờ ta sẽ để ngươi thấy tư cách của ta!”

Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong lấy một mảnh ngọc bội màu xanh biếc từ trong ống tay áo ra, đặc biệt là trên ngọc bội kia có khắc một chữ Ninh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

“Đây là…… ngọc bội của phụ thân? Vì sao trên tay ngươi có thứ này?”

Nam tử trung niên đang thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, sau khi thấy ngọc bội Vân Lạc Phong lấy ra thì trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh sợ, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Ngọc bội của phụ thân …… Vì sao ở trong tay nàng ta?

Mà ngọc bội này là tượng trưng cho quyền thế, thể hiện một điều chính là nàng ta có thể tùy ý điều động thế lực của Ninh gia!

Nhưng vì sao phụ thân lại giao ngọc bội cho một thiếu nữ vốn không quen biết? Chuyện chỉ đơn giản là yêu thích nàng ta thôi sao?

Không! Hiện giờ chỉ là yêu thích, phụ thân không có khả năng giao ra đồ vật quý trọng như vậy! Nhất định trong đó còn có nguyên nhân gì mà hắn không biết.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nam tử trung niên tràn đầy ảo não, sớm biết rằng phụ thân giao ngọc bội cho nàng ta, vừa rồi hắn không nên giữ vẻ lạnh nhạt lúc tứ trưởng lão gây khó dễ.

“Không sai, vật này đúng là là ngọc bội của gia chủ.”

Đại trưởng lão đi ra, cẩn thận quan sát ngọc bội trong tay Vân Lạc Phong, cuối cùng kết luận một câu như vậy.

Trong tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lạc Phong đều trở nên không giống nhau, trong đó cũng không địch ý như trước.

“Không biết bằng cái này, ta có tư cách bảo ngươi cút hay không?”

Vân Lạc Phong hơi nâng mắt lên, quay đầu nhìn khuôn mặt xanh mét của tứ trưởng lão, khóe môi cong lên.

Trong giây lát, tứ trưởng lão im lặng, hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Trên tay nha đầu này giữ ngọc bội của lão gia chủ, nếu như mình khăng khăng muốn đuổi nàng đi, đó chính là bất kính đối với lão gia chủ!

Mà gia chủ luôn luôn kính yêu lão gia chủ, tuyệt đối sẽ không cho phép việc này xảy ra.

“Nhị thúc, chúng ta đi, sợ là Ninh Hân không trụ được bao lâu.” Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã bên cạnh, trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.