Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 455: Chương 455: Chữa bệnh cho Ninh Hân (6)




Editor: QR2 – diendanlequydon

Nhưng không nghĩ tới bây giờ Ninh Hân lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Mà chuyện này đều là do những tên súc sinh Y Thành đó làm hại!

Sát ý trên người Đại trưởng lão chợt lóe rồi biến mất, mặc dù lần này Ninh Hân may mắn không chết, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người Y Thành đó!

Biết rõ Ninh Hân ở Vân gia, còn dám động thủ với Vân gia, chuện này rõ ràng chính là không để Ninh gia bọn họ vào mắt!

Nhưng mà Đại trưởng lão rõ ràng đã oan uổng Y Thành, nếu Y Thành biết Ninh Hân ở Vân gia, bất luận như thế nào cũng sẽ không chọn lúc ấy động thủ! Nguyên nhân chính là vì bọn họ cho rằng Ninh Hân đã theo Ninh lão rời đi, mới có thể tới cửa gây phiền toái.

“Coi như Ninh gia còn có người hiểu lý lẽ.” Lâm Nhược Bạch nâng cằm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu cao ngạo hất lên, nàng vỗ bả vai của Đại trưởng lão, dùng lời lẽ giáo huấn nói: “Không giống như một số người, không tin năng lực của sư phụ nhà ta, nếu sư phụ ta không có thực lực, ngươi cảm thấy lão gia chủ của Ninh gia các ngươi sẽ đưa ngọc bội cho nàng?”

Sắc mặt nam tử trung niên từ từ đỏ lên, ngay từ đầu hắn cũng không tin tưởng năng lực của Vân Lạc Phong, sau đó vì hành động của nàng nên vô lễ! Nhưng mà nếu sớm biết ngọc bội của lão gia tử ở trong tay nàng, hắn chắc chắn sẽ không có khả năng vô lễ như vậy.

“Tiểu Bạch, đừng nói nữa.”

Vân Lạc Phong khiển trách: “Khi ta trị liệu cho Ninh Hân không thể bị bất cứ ai quấy rầy! Ngươi hiểu chưa?”

“Dạ.”

Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn lên tiếng, an tĩnh đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, nàng không biết từ chỗ nào lấy ra một cây đường hồ lô, đáng yêu ăn những viên hồ lô đỏ hồng.

Toàn bộ những người trong phòng đều an tĩnh theo, ngay cả Tứ trưởng lão cũng không dám nói một lời! Nhưng mà, ánh mắt hắn nhìn Vân Lạc Phong lại tràn ngập khinh thường.

Rõ ràng không tin thiếu nữ này có năng lực cứu người chết sống lại!



“Ngươi nói cái gì?”

Bên trong núi sâu, lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được thanh niên hồi báo, lập tức mở to hai mắt, khuôn mặt già nua xuất hiện sự tức giận.

“Y Thành lớn mật như thế, thừa dịp ta không ở đó, dám động thủ với Vân gia? Người Vân gia có đáng ngại không?”

“Ninh lão, Vân gia không có gì đáng ngại nhưng mà Ninh Hân cô nương vì bảo hộ Vân Thanh Nhã bị Lục Trầm đánh trọng thương, sinh tử chưa biết!”

Đứng trước mặt Ninh lão chính là người y sư trong Y Các một, hắn phụng mệnh Vinh lão ra ngoài tìm kiếm tung tích của Ninh lão, coi như vận khí của hắn không tồi có thể tìm thấy Ninh lão đang đả tọa tu luyện trong núi sâu.

Nghe vậy, trên người Ninh lão xuất hiện một cỗ bạo khí, nháy mắt phá hủy cây cối xung quanh gần như không còn, ông tức giận đứng lên, khuôn mặt già nua xanh mét nói: “Bây giờ Hân nhi đang ở đâu?”

Mấy ngày trước, ông cảm thấy chính mình sắp sửa đột phá, vì có thể thuận lợi thăng cấp nên mới để Ninh Hân ở lại Vân gia, định tìm một chỗ an tĩnh để bế quan tu luyện.

Ai biết chỉ trong mấy ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!

Y Thành! Lục Dẫn!

Tốt!

Thật sự rất tốt!

Dám can đảm động tới cháu gái của ông, ông sẽ làm bọn họ hối hận cả đời!

Thanh niên thật cẩn thận liếc nhìn Ninh lão: “Phương Nhã tiểu thư đã tạm thời bảo vệ tính mạng cho Ninh Hân cô nương nhưng mà nàng chỉ có thời gian mười ngày… Vinh lão cũng phái người đi tìm đại tiểu thư Vân gia, nghe nói chỉ có đại tiểu thư Vân gia mới có thể đủ sức cứu nàng.”

Mười ngày!

Trong lòng Ninh lão bỗng nhiên căng thẳng: “Hiện tại còn lại bao nhiêu?”

“Hôm nay đã là ngày cuối cùng…”

“Cái gì?” Sắc mặt Ninh lão nháy mắt trở nên tái nhợt: “Vân nha đầu đâu? Nó có trở về hay không?” Thanh niên gật đầu: “Mấy ngày trước Vân tiểu thư đã về tới Long Nguyên Quốc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.