Edit: Sahara
Mộc Thanh Nhiễm rất tán thành lời nói của Diệp Hi Mạch mà gật đầu một cách khí thế. Hắn ta vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên Diệp Hi Mạch lại đánh tới một quyền vào người hắn ta, làm cả người hắn một lần nữa văng ngược ra sau, đập vào lan can rồi rớt thẳng xuống lầu. (*Sa: cái dòng họ này làm gì biết nói đạo lý!!! Haiz)
“Nhìn thấy chưa?” Diệp Hi Mạch quay lại, tiếp tục làm công tác dạy dỗ cho Hỏa Hỏa: “nắm đấm chính là đạo lý, lần sau ngươi phải nhớ cho rõ!”
Mộc Thanh Nhiễm ngã xuống đất ở phía dưới lầu, nghe thấy lời này của Diệp Hi Mạch vọng xuống, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Vốn nghe Diệp Hi Mạch nói làm người phải biết nói đạo lý, hắn còn tưởng rằng Diệp Hi Mạch là một người thật sự biết nói đạo lý, ai có ngờ, tên gia hỏa này lại âm hiểm như vậy. Chẳng những âm hiểm mà còn vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Quả đúng là nghĩa tử do Quân Phượng Linh thu dưỡng! Tính cách này hoàn toàn không khác gì bà ta!
Trong Vô Hồi Đại Lục, có rất nhiều người không biết gì đối với nội tình trong Diệp gia, nhưng nếu đúng thật như Mộc Thanh Nhiễm nói là ông ta có lui tới với Diệp Kỳ, vậy thì làm sao lại không biết được Quân Phượng Linh là phu nhân của Diệp Cảnh Thần?
Nghe nói, Quân Phượng Linh này chẳng qua chỉ là một nữ nhân ti tiện, dùng sắc đẹp để mê hoặc đại thiếu gia Diệp Cảnh Thần, thành thân bao năm mà chẳng thể sinh con, chỉ thu nhận mỗi một dưỡng tử là Diệp Hi Mạch.
Mà một nghĩa nữ còn lại tên Diệp Kỳ là do Diệp Cảnh Thần thu dưỡng.
Quân Phượng Linh làm người vừa ngang ngược lại vô sỉ, chỉ cần một lời không hợp thì bà ta sẽ động võ! Không chỉ như thế, lòng ghen tuông của nữ nhân này còn rất nặng. Từng có rất nhiều gia tộc muốn dâng nữ nhi nhà mình cho Diệp Cảnh Thần làm thiếp, kết quả, đố phụ này biết được liền đơn thương độc mã xông đến tận nhà người ta hỏi tội. Dù tất cả cường giả trong các gia tộc kia đều xuất thủ nhưng cũng không thể chế phục được Quân Phượng Linh.
Từ đó suy ra, người có thể được bà ta coi trọng mà thu nhận làm nghĩa tử thì có thể tốt được bao nhiêu?
Mộc Thanh Nhiễm ôm chặt lấy ngực mình, từ trên đất bò dậy, đúng lúc này, từ phía trên đột nhiên có một mảnh đen kịt xông tới hắn ta, định thần nhìn lại thì đó là vô số Tầm Kim Thử, cảnh tượng thật khiến người ta sởn cả tóc gáy.
“Đây.... Đây là cái gì thế?”
Mộc Thanh Nhiễm bị dọa đến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, mắt thấy vô số Tầm Kim Thử kia sắp bò lên người mình, hắn ta vội vàng quơ tay phất chân muốn hất đám Tầm Kim Thử kia ra xa khỏi người mình, miệng thì không ngừng quát thét: “cút đi!”
Đám lâu la Mộc gia kéo tới đây cũng chẳng tốt hơn Mộc Thanh Nhiễm là bao, những con Tầm Kim Thử kia đặc biệt giảo hoạt, căn bản là ném không đi, đập không trúng, bọn nó còn cố tình hết con này đến con khác chui vào y phục của đám người Mộc gia.
Cảm giác được mấy thứ mềm mềm nho nhỏ cứ sột soạt bên dưới y phục của mình, đám người Mộc gia ai nấy cũng đều nổi cả da gà.
Diệp Hi Mạch cũng ngạc nhiên đến ngẩn người, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, thật sự là không hiểu nổi đám Tầm Kim Thử kia từ đâu mà ra.
Vân Lạc Phong lại làm lơ cái nhìn của Diệp Hi Mạch, chậm rãi cất bước đi xuống lầu.
Vân Lạc Phong đi tới trước một bước, đồng tử* Mộc Thanh Nhiễm lại co rút đi một phân, hắn ta cắn răng hỏi: “số Tầm Kim Thử này là của ngươi?”
(*đồng tử: con ngươi)
Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên, từ trên cao nhìn xuống Mộc Thanh Nhiễm: “con Tầm Kim Thử của Mộc gia ở chỗ nào?”
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Thanh Nhiễm bỗng trở nên vô cùng căng thẳng: “ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không giao con Tầm Kim Thử kia ra đâu! Huống chi ngươi cũng đã có nhiều Tầm Kim Thử như vậy rùi, thêm một con nữa cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu!”
“Ta sẽ không hỏi lại lần thứ ba! Con Tầm Kim Thử kia ở đâu?”
Trên người Vân Lạc Phong toát ra hàn khí, con ngươi đen láy sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Thanh Nhiễm.
“Tầm Kim Thử kia là thuốc cứu mạng của con trai ta! Không thể giao cho ngươi được!”
Mộc Thanh Nhiễm gắt gao cắn chặt răng.
Hắn có thể thua, cũng đồng ý nhận thua! Nhưng tuyệt đối sẽ không giao con Tầm Kim Thử kia ra!
“Bệnh của con trai ngươi thì có liên quan gì đến Tầm Kim Thử, mà ngươi lại muốn dùng mạng của Tầm Kim Thử để đổi lấy mạnh của con trai ngươi?”
Mộc Thanh Nhiễm hừ một tiếng, nói: “mạng một con chuột, sao có thể so sánh với mạng của một con người? Súc sinh vĩnh viễn chỉ là súc sinh! Mạng của súc sinh chính là thấp hèn không đáng giá, mạng người thì trân quý vô giá! Đạo lý đơn giản như thế chẳng lẽ ngươi lại không hiểu?”
Cho dù thân đang ở giữa một đàn chuột, Mộc Thanh Nhiễm vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối hắn không hề cho rằng mấy con Tầm Kim Thử thì có thể gây ra thương tổn gì cho hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn thấy gớm ghiếc mà thôi!