Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1037: Chương 1037: Cố nhân (3)




Edit: Sahara

Gió đêm khẽ nổi lên, Vân Lạc Phong đón gió mà đứng, bạch y nhẹ bay, tựa như thảm tuyết trắng xóa.

Xung quanh Vân Lạc Phong phủ kín mạn đằng không ngừng vũ động, mà phía trên của mạn đằng, là một đám người mặc y phục thị vệ của gia tộc Nam Cung đang không ngừng giãy giụa rên rỉ, một số người trong đó còn đang mắng chửi ầm ĩ.

Đối với mấy lời chửi rủa của những tên nhãi nhép, thần sắc Vân Lạc Phong vẫn bất động như cũ, trong đôi con ngươi đen láy chứa đầy ý cười tà khí.

Mắt thấy bạch y nữ tử kia đang từng bước từng bước tiến gần về phía mình, Nam Cung Lam lập tức rút kiếm trong tay ra, cô ta cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là một Thiên Linh Giả cao giai, sao lại phải sợ hãi nữ nhân trước mặt này kia chứ?

“Các vị, mọi người cũng đều đã nhìn thấy rồi đó, ta hết lần này đến lần khác đều nhường nhịn, nhưng nữ nhân này lại cứ muốn được đằng chân mà lân đằng đầu, nếu cô ta nghĩ rằng Nam Cung Lam ta là người dễ bị ức hiếp, vậy thì hoàn toàn sai lầm, tính tình của ta tốt, nhưng không có nghĩa là người khác có thể vì vậy mà khi dễ lên trên đầu của ta!”

Giọng điệu Nam Cung Lam hiên ngang lẫm liệt, bày ra bộ dáng đủ tiêu chuẩn của việc bị buộc phải phản kháng.

Vút...

Thời điểm mà Vân Lạc Phong vừa tiếp tục bước về phía Nam Cung Lam thêm một bước, thì Nam Cung Lam liền ra tay trước, trường kiếm màu bạc lạnh lẽo như băng, mang theo kiếm khí từ chính diện đâm thẳng về phía lòng ngực Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhấc tay lên, ngón tay dễ dàng giữ chặt lấy lưỡi kiếm của Nam Cung Lam.

Tiếp theo....

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nam Cung Lam, Vân Lạc Phong dễ dàng trở tay lại nắm chặt lấy cổ tay cô ta, bất ngờ bẻ ngang qua một cái thật mạnh.

Mọi người chỉ nghe được một tiếng rắc thanh thúy vang lên, thì nửa cánh tay phải của Nam Cung Lam đã rũ rượi lặc lìa, sau đó, từng tiếng hít khí lạnh của đám đông trên đường phố lần lượt vang lên.

Trong bọn họ không có một ai đoán được, Vân Lạc Phong lại thật sự có lá gan lớn đến như vậy, ở trước mặt bao nhiêu người mà dám phế đi tay của Nam Cung Lam.

“Người của ta, không ai được phép động vào dù chỉ là một cọng lông tơ đi chăng nữa, LẬP TỨC CÚT HẾT CHO TA!”

Vân Lạc Phong hét lớn một tiếng, tất cả mạn đằng theo tiếng hét của cô mà từ từ rút hết xuống lòng đất, tiếp theo, những kẻ bị mạn đằng trói lại treo lơ lửng giữa không trung liền rơi mạnh xuống mặt đất.

Sắc mặt Nam Cung Lam xanh mét, tay trái đưa sang ôm chặt lấy cánh tay vừa gãy của mình, dù rất đau nhưng cô lại không hề phát ra một tiếng rên nào.

“Chúng ta đi!” Nam Cung Lam liếc nhìn Vân Lạc Phong lần cuối, sau đó liền dẫn theo đám thuộc hạ và nha hoàn của gia tộc Nam Cung nhanh chóng rời khỏi đây.

________

Gia tộc Nam Cung.

Một nam tử trẻ tuổi đang cùng với đám nha hoan chơi trò đuổi bắt, bất chợt nhìn thấy Nam Cung Lam đang mang theo bộ mặt xanh mét đi từ bên ngoài vào, tức thì liền nhìn không được mà huýt sáo một tiếng, thái độ cà lơ phất phơ mà nói: “Ôi chao, đây không phải là hòn ngọc quý trên tay của Nam Cung gia chúng ta hay sao? Sao thế hả? Là ai khi dễ ngươi mà làm cho ngươi tức đến xanh mặt như vậy?”

Nam Cung Lam ngừng bước, mày liễu nhíu chặt, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

Đứa con hoang của Nam Cung gia này quả thật là làm cho cô ta chướng mắt mà, nếu không phải tại phụ thân, cô ta đã sớm cho người đuổi hắn ra khỏi Nam Cung gia rồi.

“Không có liên quan đến ngươi!”

Nam tử kia cong môi cười, bộ dáng thập phần lưu manh mà tiến đến gần Nam Cung Lam: “Nam Cung Lam, người khác ai cũng luôn cho rằng tính tình của ngươi dịu dàng lương thiện, nhưng ta thì lại biết rõ ngươi là hạng người gì.”

“Thế nhân ca tụng ngươi đối xử với linh thú như người thân của mình, chỉ có mình ta là biết rõ, ngươi dùng linh thú để mà thử độc. Số linh thú chết trong ta của ngươi nhiều không đếm xuể!”

Lời nói của nam tử kia làm cho sắc mặt của Nam Cung Lam hoàn toàn đại biến, cô ta phẫn nộ quay phắt đầu lại nhìn nam tử kia mà quát: “NGƯƠI NÓI BẬY BẠ GÌ ĐÓ?”

“Nói bậy?” nam tử kia lạnh lùng cười: “Ta nói bậy sao? Nếu như ta nói bậy, vậy ngươi giải thích thế nào về việc cứ cách mỗi tháng là ngươi lại đi tìm những linh thú có thân thể cường tráng về, nhưng đến cuối cùng thì số linh thú kia tất cả đều mất tích hết, ngươi nói thử xem, rốt cuộc thì bọn chúng ở đâu?”

Nam Cung Lam siết chặt hai nắm đấm, bắn ánh mắt lạnh băng về phía khuôn mặt lưu manh của nam tử kia: “Ngươi tốt nhất là nên quản cho tốt cái miệng của mình, nếu không, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sống trên đời này!”

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Loan, Nam Cung Lam đã bị nó thu hút, nhưng cái hấp dẫn cô ta không phải là bề ngoài xinh đẹp, mà là bệnh tình của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.