Edit: Sahara
Thi Vũ liếc mắt một cái đã thấy ngay Kỳ Tô đang ngồi sau thư án, nàng ta cắn cắn môi nói: “Công tử, người để tiểu thư đi theo một nữ nhân xa lạ, chẳng lẽ người không thấy lo lắng sao? Đến nay đã được ba tháng rồi, tiểu thư vẫn chưa trở về, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!”
Nói đến đây, trong mắt Thi Vũ ngập tràn nôn nóng, nàng ta thật không hiểu, chẳng qua chỉ là một nữ nhân xa lạ, tại sao công tử lại tin tưởng ả ta như vậy?
Kỳ Tô nhíu mày, ngước mắt nhìn Thi Vũ: “Thứ nhất, Vân cô nương không phải nữ nhân xa lạ! Thứ hai, Tiểu Linh là muội muội ta! Chẳng lẽ người làm ca ca như ta lại hại nó?”
“Công tử, nô tỳ không có ý này.” Trán Thi Vũ đổ đầy mồ hôi: “Nô tỳ chỉ lo nữ nhân kia lừa gạt công tử, công tử tâm địa lương thiện, lại dễ tin người, có lẽ là Kỳ gia tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Nguyệt Thanh đại nhân đến, mục đích chính là tiểu thư.”
Rầm!
Tay cầm bút của Kỳ Tô đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: “Thi Vũ, đừng quên thân phận của ngươi! Có phải ngươi lo nhiều chuyện quá rồi không?”
Hắn không lo cho Kỳ Linh? Sao có thể?
Nhưng, hắn lo cho Kỳ Linh không có nghĩa là hắn không tin Vân Lạc Phong, chỉ sợ cả hai người họ đều gặp nguy hiểm.
Năm đó, Vân Nguyệt Thanh nói chỉ đi một năm, nào ngờ suốt ba năm cũng chưa về một lần.
“Công tử, người thay đổi rồi!”
Thi Vũ lui về sau hai bước, nhìn Kỳ Tô bằng ánh mắt không dám tin: “Trước đây người luôn đặt tiểu thư ở vị trí quan trọng nhất, chuyện gì cũng suy nghĩ cho tiểu thư, bây giờ tiểu thư mất tích đã ba tháng, vậy mà người vẫn tin tưởng nữ nhân kia? Nô tỳ dám cam đoan, nữ nhân kia mang tiểu thư đi rồi, tuyệt đối sẽ không trở về!”
Kỳ Tô giận xanh mặt, lại đập một cái xuống bàn.
“Thi Vũ, ngươi.....”
“Công tử, người khiến nô tỳ quá thất vọng!”
Thi Vũ nhìn Kỳ Tô, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
“Người không đi tìm tiểu thư, nô tỳ đi! Nô tỳ sẽ đưa Linh nhi tiểu thư về!”
Sắc mặt Kỳ Tô càng thêm khó coi.
Nếu không phải biết Thi Vũ một dạ trung thành, cũng xuất phát từ lo lắng cho Kỳ Linh mới cãi lời mình, thì hắn đã một chưởng đánh chết nàng ta rồi.
“Đứng lại! Ta tin tưởng Vân cô nương, ngươi không được phép đi!”
Thi Vũ dừng bước, ánh mắt càng thêm thất vọng, dường như không ngờ tới, công tử lại bị mỹ sắc mê muội đầu óc đến mức này, lại có thể ngay cả tiểu thư cũng không quan tâm đến.
“Công tử, nô tỳ tin vào trực giác của mình, à ta sẽ không trở lại, nếu nô tỳ nghĩ oan cho ả ta, nô tỳ nguyện làm nha hoàn cho ả ta cả đời để chuộc lại sai lầm mình phạm phải.”
Thi Vũ ngẩng đầu, nhìn ra tiền viện, giọng điệu đầy khí phách kiên cường.
Thế nhưng, đúng ngay lúc này.....
Từ trên hư không, hai bóng dáng quen thuộc đập vào mắt họ.
Nữ tử bạch y như tuyết, tung bay trong gió, tay nàng đang bế một bé gái xinh xắn đáng yêu vô cùng, dùng tốc độ cực nhanh bay đến.
“Tiểu thư?” Thi Vũ nhìn hai người bay đến, chợt kêu lên thất thanh.
Lời thề mới vừa rồi còn quanh quẩn bên tai, thời khắc này như một cái tát giáng xuống mặt Thi Vũ, làm cho nàng ta thật chật vật khó coi.
Trở về rồi, trái tim căng thẳng suốt ba thàng của nàng ta cuối cùng cũng có thể thả lỏng.....
“Ca ca, muội về rồi....”
Khoảnh khắc Vân Lạc Phong ôm Kỳ Linh đáp xuống đất, giọng nói non nớt giòn tan của Kỳ Linh liền vang lên khắp tiền viện.
Trong thư phòng, Kỳ Tô đang vùi đầu viết chữ chợt nghe thấy giọng Kỳ Linh, hắn lập tức buông bút, lao nhanh ra khỏi thư phòng nhanh như điên.