Edit: Sahara
Điều buồn cười là Kiều Diệp Phượng lại không hề hay biết rằng việc muốn nàng ta làm thiếp cho Vân Tiêu, là do phụ hoàng mình tự chủ trương.
Từ đầu tới cuối, Vân Tiêu không hề biết đến sự tồn tại của nàng ta!
“Ha..” Kiều Diệp Phượng cười khẩy: “Ngươi cố kỵ người con gái này, cho nên mới không dám nói ra những việc làm của ngươi trong khoảng thời gian qua đúng không? Nếu không phải ngươi để ý ta, thì sao ngươi lại bảo phụ hoàng ta bức ta làm người phụ nữ của ngươi chứ?”
Lúc đó, phụ hoàng đã nói với mình, Quỷ Đế vẫn luôn tìm kiếm một cô gái, người kia rất có thể là thê tử của Quỷ Đế.
Chỉ là trước sau Kiều Diệp Phượng luôn cho rằng, cô gái mà Quỷ Đế tìm khẳng định là một người có dung mạo cực kỳ xấu xí.
Nên Kiều Diệp Phượng chưa từng lường được, cô gái kia chính là Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến điều này, Kiều Diệp Phượng có cảm giác bị người ta tát một cái, mặt bất chợt thấy đau.
Sắc mặt Vân Tiêu đã lạnh đến đáng sợ, khí thế trên người cũng biến hóa.
“Kiều Diệp Phượng!” Kiều Tử Huyền thấy hoàng muội mình càng nói càng quá đáng, vội vàng quát lớn muốn Kiều Diệp Phượng câm miệng, sợ sự ngu xuẩn của Kiều Diệp Phượng sẽ mang tai họa đến cho Tử Nguyệt Quốc.
“Muội mau nhận lỗi với Quỷ Đế!”
Nhận lỗi?
Những người không biết thân phận Vân Tiêu đều bị lời này của Kiều Tử Huyền làm cho ngây người.
Hoàng tử Kiều Tử Huyền lại bảo công chúa Kiều Diệp Phượng nhận lỗi với một nam nhân không rõ lai lịch?
“Muội không làm!” Kiều Diệp Phượng vô cùng tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nhặt người đàn ông mà bổn công chúa không cần thôi! Ngươi thật sự nghĩ gã đàn ông này một lòng si tình với ngươi sao? Bổn công chúa chỉ cần ngoắc tay một cái, hắn sẽ lập tức tới chỗ ta ngay!”
Lời này của Kiều Diệp Phượng làm Kiều Tử Huyền xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.
Từ lúc vừa đến, Quỷ Đế chưa từng nhìn Kiều Diệp Phượng một cái nào, lại nói rất rõ là không biết Kiều Diệp Phượng.
Vậy mà bây giờ Kiều Diệp Phượng còn có dũng khí nói ra những lời này sao?
Trên thực tế, bản thân Kiều Tử Huyền cũng không biết thực lực thật sự của Vân Tiêu như thế nào, bởi vì ngày mà Vân Tiêu giao chiến với hai cường giả kia, Kiều Tử Huyền không có ở Tử Nguyệt Quốc.
Mà hoàng đế Tử Nguyệt Quốc vì giữ thể diện nên đã phong tỏa tin tức về chuyện này.
Cho nên, Kiều Tử Huyền chỉ biết phụ hoàng rất tôn kính Quỷ Đế, chứ không biết lý do là gì.
Nếu Kiều Tử Huyền biết ngay cả hai cường giả Tử Nguyệt Quốc cũng không đánh lại Vân Tiêu, thì hắn tuyệt đối sẽ không cho Kiều Diệp Phượng ngu xuẩn này có cơ hội nói một chữ nào.
Khóe môi Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong lên, mặt nở nụ cười tươi, đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn hiện hiện tia sáng tà khí.
“Vân Tiêu, xem ra trong khoảng thời gian ta không ở bên cạnh, chàng rất tiêu sái nhỉ?”
Vân Lạc Phong quên mất, ở trước mặt nàng, Vân Tiêu là một khúc gỗ từ đầu đến chân, cho nên, lời nói đùa này của Vân Lạc Phong lại bị Vân Tiêu tin là thật.
Ngay lập tức, tim Vân Tiêu khẩn trương, đôi mắt đen như hắc bảo thạch lóe lên sát khí.
Tất nhiên, sát khí này không phải nhầm vào Vân Lạc Phong.
“Ngươi là người Tử Nguyệt Quốc?” Giọng Vân Tiêu đã lãnh khốc tới cực điểm, không khí chung quanh cũng bị hạ nhiệt độ.
Kiều Diệp Phượng cười lạnh: “Biết còn cố hỏi!”
“Xem ra.... Tử Nguyệt Quốc không cần phải tồn tại nữa!” Giọng Vân Tiêu cũng đã lộ rõ sát khí: “Ta thật không ngờ, hoàng đế Tử Nguyệt Quốc lại muốn đưa nữ nhân cho ta!”
Kiều Diệp Phượng ngây người.
Phụ hoàng đưa nữ nhân cho hắn? Nói vậy là ý gì?
Không phải hắn ép phụ hoàng sao?
“Vân Tiêu ta, đời này chỉ có một thê tử!” Ánh mắt Vân Tiêu đã dừng lại trên người Kiều Diệp Phượng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Kiều Diệp Phượng.
Ánh mắt kia đã làm Kiều Diệp Phượng biết thế nào là cảm giác sợ hãi.
“Những kẻ khác, chỉ có chết!”
Vân Tiêu trước nay luôn là lời ít ý nhiều, vừa nói xong thì sát khí trên người cũng phát ra hết, làm cả người Kiều Diệp Phượng không ngừng run rẩy.
Thời khắc này, Kiều Diệp Phượng mới chợt nhớ đến cảnh tượng giao đấu của Vân Tiêu và hai cường giả hoàng tộc ngày hôm đó.