Edit: Sahara
Bên ngoài cung điện chính là Bỉ Ngạn Sơn. Vân Lạc Phong không thể ngờ được, bọn họ lại rời khỏi Bỉ Ngạn Sơn bằng phương pháp này.
Sau khi rời khỏi cung điện, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “chuyến đi lần này đúng là mất khá nhiều thời gian! Chúng ta đã trì hoãn suốt một năm trời rồi, bây giờ nên trở về thành Hoàng Tuyền một chuyến, sau đó thì có thể rời khỏi nơi đây!”
_____
Trầm gia.
Trong vườn hoa đào, tiếng đàn du dương như tiếng suối chảy vang lên, trong trẻo mà êm tai. Lúc này, Trầm Ngọc Khanh đang chuyên tâm gẫy đàn, không hề nhận ra có một thân ảnh toàn thân mặc bạch y trắng như tuyết xuất hiện một cách bất thình lình.
Vân Lạc Phong lẳng lặng nhìn nam nhân đang gẫy đàn trước mặt, cho dù mái tóc hẳn ta vẫn bạc trắng, nhưng khí sắc thì đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng hồng hào có chút huyết sắc.
Đang!!!
Tựa như cảm nhận thấy cái gì đó, Trầm Ngọc Khanh ngừng lại động tác gẫy đàn của mình, làm cho huyền cầm phát ra một âm thanh lạc điệu. Tiếp đó, Trầm Ngọc Khanh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vân Lạc Phong đang đứng trước mặt mình. Hắn bỗng sững sờ, nhưng ngay sau đó thì ánh mắt bắt đầu ngập tràn sự kích động.
“Cô.... Về rồi?”
Nữ nhân này cũng thật là ác! Một lần đi là đi cả một năm ròng. Trong suốt một năm qua, hắn đã phái biết bao nhiêu cao thủ trong Trầm gia đi ra ngoài tìm người, nhưng lại chẳng thu hoạch được tin tức gì cả!
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng người nữ nhân đã dữ nhiều lành ít, đang muốn báo tin cho Thiên Nhai, kể cho ông ta biết rõ mọi chuyện. Ai ngờ, vào đúng ngay lúc này thì cô ta lại trở về.
“Trước đó ta gặp phải một chút chuyện, cho nên mới về trễ. Hiện tại ta phải lập tức rời đi. Tiện đường nên ghé xem thân thể của huynh như thế nào rồi, bây giờ xem ra hồi phục cũng không tệ lắm!”
Ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ nhân trước mặt, Trầm Ngọc Khanh nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng, chỉ là khi nói chuyện thì ngữ khí lại có một chút thương cảm.
“Lần này cô đi, không biết khi nào thì chúng ta mới có cơ hội gặp lại?”
“Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại!”
Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại?
Đáy mắt Trầm Ngọc Khanh chợt hiện lên một tia sáng lúc sáng lúc tối, rồi bỗng nhiên, hắn cười khẽ một tiếng: “không sai, có duyên tự nhiên sẽ có thể gặp lại. Ta tin rằng hai chúng ta chính là hữu duyên, nhất định sẽ có một thời điểm hai ta có thể gặp lại một lần nữa!”
“Ta phải đi đây! Huynh bảo trọng!”
Vân Lạc Phong nhìn Trầm Ngọc Khanh, sau đó xoay người thẳng hướng đại môn của Trầm phủ mà đi.
Thời khắc này, Vân Lạc Phong cảm nhận được rất rõ ràng ánh mắt của ai kia đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng của mình. Làm mỗi bước chân của cô bước đi cứ như nặng tựa ngàn cân.
“Sư phụ~.”
Lâm Nhược Bạch vẫn luôn đứng trước đại môn Trầm phủ mà chờ Vân Lạc Phong. Vừa thấy sư phụ nhà mình ra tới, hai mắt cô bé liền sáng lên, vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Có phải bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi không?”
Vân Lạc Phong lại lắc đầu: “không! Chúng ta còn phải về Bắc Đẩu Bang một chuyến. Đợi xử lý xong chuyện ở Bắc Đẩu Bang rồi thì mới có thể lên đường trở về!”
________
Bắc Đẩu Bang.
Có lẽ là do nguyên nhân trong suốt một năm qua không hề có một chút tin tức nào của Vân Lạc Phong, cho nên tất cả bang chúng trong bang đều có chút uể oải, ỉu xìu, hoàn toàn không còn tâm tư nào đi tranh giành địa bàng cùng người khác.
Lúc này, một bang chúng canh gác trước đại môn Bắc Đẩu Bang thoáng thấy bóng dáng của Vân Lạc Phong đang từ xa nghênh bước mà đến, hai mắt hắn ta liền sáng rực lên, tâm trạng cũng trở nên kích động: “bang..... bang chủ? Bang chủ về rồi!”
Hắn lập tức chạy như điên vào bên trong Bắc Đẩu Bang, vừa chạy vừa hét lên ầm ĩ.
“Bang chủ về rồi! Bang chủ về rồi! Mau đi thông báo cho phó bang chủ!”
“Cái gì? Bang chủ về rồi?”
Trong nhất thời, trong Bắc Đẩu Bang đều loạn lên thành một đoàn, tất cả đều hô hào thông báo, rất nhanh, toàn bộ trên dưới Bắc Đẩu Bang đều biết bang chủ của bọn họ đã trở về rồi!
Vốn dĩ lúc đầu mọi người trong Bắc Đẩu Bang đều không hề tín phục Vân Lạc Phong. Nhưng từ sau khi Vân Lạc Phong lãnh đạo bọn họ đánh bại Thiên Võ Các, thì trên trên dưới dưới Bắc Đẩu Bang đều đối với Vân Lạc Phong cô tâm phục khẩu phục, càng là duy mệnh bất từ!*
(* duy mệnh bất từ: chỉ cần là mệnh lệnh ban ra thì tuyệt đối không dám từ chối!)
Hiện tại, danh vọng của Vân Lạc Phong ở trong Bắc Đẩu Bang đã sớm vượt qua cả Mộ Dung Bắc, người đã thành lập Bắc Đẩu Bang.