Edit: Sahara
Lâm U dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên, vì để phòng ngừa có người chiếm nhiều câu hỏi nhưng chỉ trả lời bậy bạ, cho nên Cơ gia chúng ta sẽ kiểm tra lại đáp án kỹ lưỡng một lần, nếu như đáp án sai vượt quá hai cái, sẽ bị phán xét là thua cuộc. Hy vọng các vị trước khi trả lời nhớ đọc kỹ đề mục!”
Vừa nói, trên mặt Lâm U vừa tươi cười.
Số câu hỏi này, câu nào câu nấy đều rất khó, số người có thể trả lời được không có bao nhiêu người, càng khỏi phải nói đến chuyện trả lời sai.
Nếu trả lời sai hai câu, liền bị phán định là thua.
Cho nên.....
Dù y thuật Vân Lạc Phong có cao siêu cách mấy, nhưng chỉ cần mình phán quyết ả đã trả lời sai, vậy thì ả liền thất bại, đồng nghĩa với việc ả cũng vô duyên với Linh hồn Chi Quả.
Ha ha ha!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm U âm thầm cười to mấy tiếng, sự tàn nhẫn trong đáy mắt lại càng rõ rệt.
Vân Lạc Phong, đây chính là cái giá cho việc ngươi dám đem ta trục xuất khỏi Y Tháp vào ngày đó.
Nếu như hôm qua ngươi chịu quỳ xuống tạ lỗi với ta, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại cố tình tỏ ra kiêu ngạo, vậy thì cũng đừng trách ta tại sao lại không khách sáo!
Sau khi những lời này của Lâm U vừa dứt, thì chúng y sư liền tranh thủ từng giây từng phút mà đi nhanh về phía bức tường dán đầy những câu hỏi.
Đến khi đọc nội dung của các câu hỏi kia xong, tất cả mọi người đều có cùng một biểu cảm như nhau, chính là trầm tư, nhíu mày suy nghĩ.
“Vân cô nương!” Thanh Sương công chúa nhìn qua Vân Lạc Phong, mày liễu khẽ nhướng chứa đầy ý cười nồng đậm: “Ta rất mong được nhìn thấy biểu hiện của cô!”
Đồng thời, Thanh Sương công chúa cũng rất tin tưởng, biểu hiện của Vân Lạc Phong sẽ không làm cho mình thất vọng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã đi về phía bức tường kia, Vân Lạc Phong cũng chậm rãi bước tới, cô tiện tay cầm lấy một cây bút lông, chẳng cần suy nghĩ nhiều đã nhanh chóng viết xuống đáp án bên dưới câu hỏi.
Cô trả lời các câu hỏi nhanh như tên bay, liền mạch mà lưu loát, rất nhanh thì đã trả lời xong một câu hỏi, rồi lại bắt đầu trả lời câu hỏi khác.
Từ lúc mọi người bắt đầu trả lời câu hỏi, đại sảnh vốn dĩ đã yên tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh hơn.
Những người còn đang trầm ngâm suy nghĩ đáp án, nhìn thấy tốc độ trả lời đáp án của Vân Lạc Phong thì đều đem tầm mắt của mình chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Cô nương này rốt cuộc là có lai lịch gì thế? Tại sao cô ấy không cần suy nghĩ gì thì đã viết đáp án xuống dưới rồi?”
“Ta hình như là có nghe nói qua, vị cô nương này chính là tháp chủ Y Tháp, trong lời đồn lan truyền ra bên ngoài có nhắc tới, trong Y Tháp có rất nhiều y thư mà ở bên ngoài không có, cho nên, cô ấy có thể trả lời được mấy câu hỏi kia cũng không có gì là lạ!”
Mọi người châu đầu ghé tai nhau, cùng bàn luận sôi nổi.
Không được bao lâu, bỗng có một người giật mình hồi thần lại, rồi vội vàng nói: “Trời ạ, mau lên mau lên, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau tranh thủ thời gian mà thử thời vận, biết đâu có thể trả lời thêm một hai câu hỏi nữa!”
Còn tiếp tục ngây người ra đó, thì Vân Lạc Phong sẽ viết ra hết đáp án của tất cả câu hỏi ở đây mất thôi.....
Đại hội có quy định, bất kể là trả lời đúng hay sai, chỉ cần có người viết ra đáp án rồi thì người khác không được trả lời lại câu hỏi đó nữa.
Vì vậy, khi mà câu nói của người kia vừa dứt, thì mọi người liền tiếp tục tranh đoạt từng giây một, cầm bút lên mà viết xuống đáp án.
Thời gian từng khắc lại từng khắc trôi qua....
Hoàng hôn buông xuống....
Ánh nắng trời tây phủ kín cả không trung.
Không biết đã trôi qua thêm bao lâu, nhưng lúc này tất cả các câu hỏi dán trên tường đều đã có đáp án, Lâm U khẽ vỗ vỗ cằm, hời hợt quét mắt qua các đáp án một lượt, tuy nhiên, càng xem thì sắc mặt của lão ta lại càng khó coi.
Cái câu hỏi mà Vân Lạc Phong trả lời, nét bút ngay ngắn, tỉ mỉ từng bước, hoàn toàn không tìm ra được một chút sơ sót nào.
Ngay cả một lỗi chính tả cũng không có. (*Sa: còn Sa thì đầy!)
Quan trọng nhất là, đáp án của mấy câu hỏi này đều trải qua sự thương thảo của các trưởng lão trong Cơ gia mới đưa ra được kết luận, mà Vân Lạc Phong nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ lấy một chút nào, thì đã trả lời liền một mạch tựa như nước chảy mây trôi.
Trong đầu cô ta rốt cuộc là có bao nhiêu tri thức, mới có thể đạt được đến trình độ này?
Không!
Không được!
Lão ta quyết không thể để cho Vân Lạc Phong chiến thắng!