Edit: Sahara
Sau khi La Phù rời đi, liền một mạch đi về thư phòng, vừa tiến vào cửa, ông ta đi thẳng đến chỗ ghế dựa, tức giận phất trường bào, ngồi xuống.
“Tiểu nha đầu kia thật sự là không biết tốt xấu!”
“Sư phụ.” Lâm Nhã Đình theo sau tiến vào, ưu nhã cười nói: “Chuyện Vân Lạc Phong người tạm thời giao cho con, con sẽ nghĩ cách làm cho cô ta phục tùng chúng ta.”
La Phù thở dài: “Tính tình Tiểu nha đầu kia quá quật cường, muốn khiến nó phục tùng mệnh lệnh của chúng ta sợ là không dễ dàng như vậy!”
“Cho con thêm một chút thời gian, để con thử lại lần nữa xem sao?” Lâm Nhã Đình hơi nheo đôi mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí: “Nếu thật sự không được, con sẽ tự mình ra tay giải quyết cô ta.”
“Được.”
Sắc mặt La Phù trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo vạn phần: “Nhã Đình, nữ nhân kia quỷ kế đa đoan, con vạn lần đừng để bản thân trúng gian kế của nó. Ngoài ra ta mới vừa nhận được tin tức, Quỷ Đế đang trên đường đi tới Y Sư Hiệp Hội! Có lẽ trong vòng ba ngày nữa là sẽ tới nơi! Cho nên, con phải chuẩn bị thật tốt! Trong khoảng thời gian Quỷ Đế lưu lại trong Y Sư Hiệp Hội, con không thể để bất cứ nữ nhân nào tiếp cận được hắn.”
Trong toàn bộ Y Sư Hiệp Hội, người có chủ ý muốn theo đuổi Quỷ Đế nhiều đếm không xuể, vì vậy La Phù mới nhắc nhở Lâm Nhã Đình như thế.
Lâm Nhã Đình nghiêm túc gật đầu, thần sắc trên mặt cũng có phần ngưng trọng: “sư phụ, con biết rồi.”
“biết thì tốt! Được rồi! Con lui xuống trước đi, ngày mai là đại hội bắt đầu rồi! Sắp tới, con có thể tìm chút việc làm khó Vân Lạc Phong, để cho nó biết, việc có một chỗ dựa vững chắc là quan trọng như thế nào.”
_____
Đêm.
Ánh trăng như nước.
Vân Lạc Phong lên giường đi ngủ, lúc sắp sửa yên giấc thì bỗng bên ngoài truyền tới một hồi tiếng gõ cửa, làm cho cô thoáng giật mình, liền hỏi: “ai?”
“Vân nha đầu, là ta đây, con đã ngủ chưa?”
Từ ngoài cửa, âm thanh già nua của Vinh lão chậm rãi truyền vào trong phòng.
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày: “Vinh lão, muộn thế này rồi mà còn tìm con, ông có việc gì sao?”
“Đúng vậy, Vân nha đầu, ta có thể vào trong trước rồi mới nói không?”
“Được!”
Vân Lạc Phong trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày, mới đồng ý cho Vinh lão vào phòng nói chuyện.
Kẹt.....
Cửa phòng bị đẩy mở ra, Vinh lão toàn thân mặc một bộ trường bào màu xám bước vào, ông không hề khách khí, tự tìm cho mình một chỗ trong phòng Vân Lạc Phong mà ngồi xuống, sau đó lại tự mình rót một chén trà.
“Vân nha đầu, trà ở chỗ của con đúng là không tệ, không biết trà này là lấy ở đâu ra vậy?” Vinh lão vừa nhấp một ngụm nước trà, tức thì hai mắt liền phát sáng, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, cười tủm tỉm mà hỏi.
“Đây là trà do con tự trồng, nếu ông muốn, con có thể nhường cho ông một ít!” Vân Lạc Phong phất nhẹ vạt áo, ngồi xuống đối diện với Vinh lão: “nói đi! Muộn thế này còn tìm con, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Vân nha đầu, ta nghe nói hôm nay Lâm Nhã Đình và Lâm Qua kia có tới tìm con, phải không?” Vinh lão nghi hoặc nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “còn có một lão già nữa, nếu con đoán không lầm, thì đó chắc hẳn là sư phụ của Lâm Nhã Đình!”
Nghe được câu trả lời của Vân Lạc Phong, sắc mặt của Vinh lão liền có chút khó coi: “bọn họ tới làm gì? Có đả thương gì đến con không?”
Ngón tay thon dài của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng lấy chén trà, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
“Bọn họ đến đây, là muốn chiêu dụ con làm thuộc hạ!”
Chiêu dụ?
Vinh lão giật mình, khẽ cau mày: “nếu ta không có đoán sai, đây hẳn là chủ ý của Lâm Nhã Đình, so với Lâm Qua và con trai của hắn, Lâm Nhã Đình ngược lại là một người thông minh! Biết rõ làm như thế nào là có lợi với mình nhất. Hẳn là do cô ta biết được thiên phú của con trác tuyệt, muốn con quy thuận cô ta, không ngờ lại bị con cự tuyệt!”
Vinh lão không cần suy nghĩ thì cũng có thể khẳng định Vân Lạc Phong chắc chắn là đã cự tuyệt đám người kia.
“Bất quá... Vân nha đầu, ta phải nhắc nhở con, Lâm Nhã Đình kia khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Cô ta nhất định sẽ nghĩ ra những biện pháp khác để chiêu dụ con. Ngoài ra, ta đến đây lần này là vì còn có một chuyện khác nữa....”