Edit: Sahara
Chỉ cần ngươi đạt được thắng lợi, sẽ không có người nào quản ngươi dùng biện pháp gì.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
“Nữ nhân chết tiệt! Ta phải giết ngươi!” Lệ Dương phẫn nộ xông tới trước, tung chân muốn đá vào bụng của Dư Đồng Đồng.
Dư Đồng Đồng nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, cô vọt ra phía sau Lệ Dương, tiếp đó liền có vô số mũi tên bắn ra từ trong tay của cô.
Dù Lệ Dương có tránh né nhanh mấy, thì cũng bị hai mũi tên cấm xuyên qua lòng bàn tay, cấm chặt tay hắn lên trên cây cột...
“Lệ Dương, ngươi làm sao thế hả? Chỉ có mấy mũi tên mà cũng tránh không xong? Hiện tại ngươi mau dùng linh lực ép hai mũi tên kia ra mau lên!” Khâu Hoa Phi nhíu mày, tức giận mắng.
Lúc này đây, cảm giác khiếp sợ ban đầu của Lệ Dương đã biến thành hoảng sợ.
Vừa rồi hắn đang vô cùng phẫn nộ cho nên không có để ý, mãi đến bây giờ hắn mới phát hiện ra là từ lúc bàn tay hắn bị lưỡi kiếm của Dư Đồng Đồng đâm xuyên qua, thì hắn đã không còn cách nào sử dụng linh lực được nữa.
Bằng không, một cước vừa rồi của hắn, Dư Đồng Đồng vốn không thể nào tránh thoát được, mà những mũi tên này, cũng đồng dạng không thể nào bắn trúng hắn ta.
“Ngươi... Có phải trên thanh kiếm lúc nãy của ngươi đã tẩm độc hay không?”
Lệ Dương cắn chặt răng, hỏi.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Ngươi thua!” Dư Đồng Đồng cười một tiếng, quay sang nhìn Lý tướng quân: “Hắn ta đã không thể nhúc nhích được nữa, ngươi có thể tuyên bố ta thắng cuộc được rồi!”
Tâm trạng Lý tướng quân phức tạp mà thở dài, hắn liếc nhìn Long Nguyên một cái, rồi mới tuyên bố: “Trận tỷ thí này, Thiên Vân Quốc thắng cuộc!”
Mọi người bên dưới ồ lên.
Dư Đồng Đồng dưới ánh mắt sùng bái của mọi người mà rời khỏi lôi đài, đi về phía đội ngũ của Thiên Vân Quốc.
Sau khi người của Thiên Hồi Đế Quốc tiến lên sơ cứu Lệ Dương xong xuôi, trận tỷ thí tiếp theo lại tiếp tục tiến hành bình thường. Không gì bất ngờ, người của tam đại đế quốc đều toàn thắng, không có ai bại trận.
Mà người của Phong Dĩ Quốc và Lam Tường Quốc không hề đụng phải người của tam đại đế quốc, cho nên cũng toàn thắng.
Dù Thiên Vân Quốc không được mọi người coi trọng, nhưng trong những trận đấu tiếp theo cũng liên tục chiến thắng. Tuy nhiên, mọi người đều biết người của Thiên Vân Quốc vô cùng nham hiểm, cho nên khi đối diện với người Thiên Vân Quốc đều phá lệ đặc biệt cẩn thận, sợ bản thân sẽ bị bọn họ ám toán.
Thế nhưng, cho dù họ đã rất cẩn thận rồi, thì kết quả vẫn là bại trận...
Vốn dĩ Lưu Nguyệt Đế Quốc đang bách chiến bách thắng, ai ngờ lại không may đụng phải người của Vô Song Đế Quốc. Dù người của Lưu Nguyệt Đế Quốc cũng rất cường đại, nhưng so ra vẫn kém hơn người của Vô Song Đế Quốc một chút, vì vậy mà trận tỷ thí kết thúc trong thất bại.
Đến hiện tại, quốc gia chưa từng bại trận nào chính là Vô Song Đế Quốc, Thiên Hồi Đế Quốc và Phong Dĩ Quốc...
“Trận tỷ thí kế tiếp, Thiên Vân Quốc.... Đấu Thiên Hồi Đế Quốc!”
Giọng nói của Lý tướng quân lại một lần nữa vang lên.
Sau khi nghe thấy lời này, tất cả mọi người đột nhiên trở nên im lặng....
Thiên Hồi Đế Quốc và Thiên Vân Quốc.... Vậy mà lại gặp nhau! Hơn nữa, hai quốc gia này đều chỉ còn một người duy nhất chưa lên lôi đài.
Lát nữa đây, một trong hai quốc gia chưa từng thua trận nào sẽ có một bên bại trận.
“Tiểu Bạch!”
Vân Lạc Phong nhíu mày, tầm mắt dời lên trên người của Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch đáng yêu chớp chớp hai mắt to tròn: “Sư phụ, người yên tâm, Lâm Nhược Bạch con mặc kệ làm cái gì thì cũng sẽ không thua, bởi vì con là đồ đệ của người. Nếu như con mà thua, vậy sẽ làm cho sư phụ mất mặt!”
Lâm Nhược Bạch cô không suy xét cho Thiên Vân Quốc, cũng không chiến đấu vì sự cố gắng nỗ lực của những thành viên khác trong quân đoàn.
Mục đích mà Lâm Nhược Bạch cô chiến đấu, chỉ có một!
Tuyệt không để sư phụ mất mặt!
Nếu cô đã là đệ tử của Vân Lạc Phong, vậy thì trong cuộc đời của cô không được có hai chữ thất bại.
Một khi thất bại, thì sẽ làm mất thể diện của sư phụ nhà mình!
Ánh mắt của Lâm Nhược Bạch càng lúc càng kiên định, liếc nhìn về phía nam tử đang đứng trên lôi đài.
Thiên Linh Giả trung giai, Trịnh Nhạc Sinh!