Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1001: Chương 1001: Đấu vòng loại (1)




Edit: Sahara

“Bệ hạ giá lâm, Quý Phi nương nương giá lâm!”

Theo sau giọng nói bén nhọn the thé của thái giám vang lên, Long Nguyên và Lăng Quý Phi chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

Long Nguyên vẫn một thân long bào như cũ, uy phong lẫm lẫm.

Lăng Quý Phi mặt đầy ý cười, một đôi mắt ẩn chứa sóng nước lóng lánh, đẹp không sao tả xiết.

“Chư vị, hôm nay là trận tranh tài của hạng mục chiến đấu do Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm tổ chức, tỷ thí võ giả!” Long Nguyên phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt sắc bén đảo khắp bốn phía chung quanh: “Về phần quy tắc của tỷ thí võ giả, sẽ do Lý tướng quân đến giải thích với mọi người!”

Tiếng nói vừa dứt, một người nam nhân trung niên với thân hình to lớn liền nhanh chân bước tới trước, ánh mắt hắn ta mang theo vẻ túc sát, giọng nói đầy lạnh lùng lệ khí.

“Tỷ thí võ giả chia làm ba vòng, vòng loại, bán kết và trận chung kết!”

Lý tướng quân cất giọng nói vang vang: “Nội dung của vòng loại rất đơn giản, lát nữa, ta sẽ truyền tống tất cả mọi người vào ảo cảnh, trong ảo cảnh kia có vô số linh thú, nhiệm vụ của mọi người chính là phải giết những linh thú ấy!”

“Linh thú có thực lực thấp hơn Địa Linh Thú là một điểm, Địa Linh Thú là hai điểm, Thiên Linh Thú là ba điểm,.... Cứ thế mà tính lên. Đội nào có thể kiếm đủ năm trăm điểm thì thành công tiến vào bán kết, không đủ năm trăm điểm, hiển nhiên sẽ bị đào thải!”

“Ngoài ra, trong ảo cảnh, nếu như có người nào tử vong, thì người đó sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, cho nên mọi người không phải lo lắng về an toàn sinh mạng của mình!”

Ngụ ý, trong ảo cảnh nếu như có người chết đi, thì không phải là chết thật sự, mà chỉ là đại biểu cho việc nhiệm vụ thất bại, còn người được xem là đã chết sẽ bị truyền tống ra bên ngoài.

“Tuy nhiên...” Lý tướng quân dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Trong một đội ngũ nếu như có một người tử vong, thì có nghĩa là cả đội đó đều thất bại, hy vọng người nào đó sẽ không trở thành kẻ kéo chân sau của toàn đội!”

Ngay khi lời này vừa rơi xuống, tất cả mọi người trong hội trường đều nhất trí hướng mắt về phía các thành viên trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.

Trong mắt những người ở đây, người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn chính là một sự tồn tại để kéo chân sau.

Ánh mắt sắc bén của Lý tướng quân quét về phía những người bên dưới, trầm giọng nói: “Thời gian thi đấu vòng loại là bảy ngày, bảy ngày sau các người đều sẽ bị cưỡng chế rời khỏi ảo cảnh, bổn tướng quân ở chỗ này xin chúc mọi người may mắn!”

Sau khi nói xong lời này, Lý tướng quân quay người lại, hướng về phía Long Nguyên mà khom người: “Bệ hạ, thần đã giải thích xong quy tắc, bây giờ thần sẽ mở ra ảo cảnh!”

“Bắt đầu đi!”

Long Nguyên phất tay một cái, lạnh giọng nói.

Ánh mắt uy nghiêm của Long Nguyên trong lúc lơ đãng liếc về phía đám người Vân Lạc Phong, lúc hắn ta hơi híp mắt lại thì có một đạo hàn quang bỗng xẹt qua trong đó.

Vân Lạc Phong đã đạt được quán quân trong hạng mục tỷ thí y thuật. Hiện tại, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho ả tiếp tục thắng được!

_____

Trận pháp mở ra, tất cả đoàn đội dự thi của chư quốc đều được đưa vào ảo cảnh.

Cùng lúc đó, trên không trung bên ngoài trận pháp, đột nhiên xuất hiện rất nhiều con số, mà bên trên của những con số ấy là tên của từng quốc gia đến tham gia đại hội tranh tài.

“Chủ nhân!”

Trong linh hồn, Tiểu Mạch tựa như cảm giác được tâm thần không yên của Vân Lạc Phong, không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vân Lạc Phong thu hồi suy nghĩ của mình lại, nhàn nhạt mở miệng đáp: “Trận pháp mà Thiên Hồi Đế Quốc có được quá nhiều, hơn nữa, ta còn cảm giác được, tất cả những trận pháp này đều có hiệu quả tương tự như là trận pháp do Tuyệt Thiên thiết kế... “

“Cho nên, ý của chủ nhân là, Tuyệt Thiên và Thiên Hồi Đế Quốc này có quan hệ gì với nhau sao?” Tiểu Mạch nhíu mày, hỏi lại.

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Không nhất thiết là liên quan đến Tuyệt Thiên, ngươi đừng quên, Tuyệt Thiên còn có một tên đệ tử phản nghịch.”

Ngày đó, thời điểm mà tên phản đồ kia uy hiếp sinh mạng của bọn họ, là nhờ vào một tia tàn niệm cuối cùng mà Tuyệt Thiên lưu lại cứu mạng của bọn họ.

Ánh mắt của Vân Lạc Phong chợt lóe, bất luận Thiên Hồi Đế Quốc này có quan hệ gì với Tuyệt Thiên, thì cũng đã định sẵn, giữa cô và bọn họ là kẻ địch của nhau rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.