Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 287: Chương 287: Đệ nhất cao thủ hoàng tộc (1)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Huống hồ, sau lưng hoàng tộc còn có Linh Môn tồn tại, cho dù thực lực của Vân Lạc Phong ngươi cường đại hơn nữa cũng không tài nào sánh bằng con quái vật khổng lồ Linh Môn kia.

Vân Lạc Phong vỗ về Tầm Kim Thử - Trà Sữa đang chui ra khỏi tay áo mình, trên khuôn mặt thâm thúy lộ vẻ lạnh lùng: “Mấy năm gần đây, gia gia ta thân là Tướng quân của Long Nguyên quốc, trấn thủ biên cương nhiều năm, phụ mẫu ta càng vì nước hy sinh thân mình, nhưng ngươi, ngươi thân là Hoàng đế của giang sơn xã tắc mà lại tham luyến sắc đẹp, ngu ngốc vô đạo! Coi trọng tiểu nhân, coi thường quân tử! Sao lại không khiến thần tử đau lòng chứ? Do đó, hôm nay ta thay gia gia đến đây để giáo huấn tên hôn quân nhà ngươi!”

“Ha ha!”

Thiếu nữ vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh lùng hư vô già cỗi bỗng vang lên, chậm rãi truyền từ phía hậu đình tới.

Ngay sau đó, một lão già với chòm râu trắng bệch, hai tay để sau lưng, bước mấy bước tới trước mặt Vân Lạc Phong.

Bước chân của ông giẫm xuống mạnh mẽ, giống như đi trên mây đạp sương mù, giọng nói càng mờ ảo hơn, thản nhiên nói: “Vân gia Vân Lạc Phong, tiểu tử Vân Lạc kia cho phép ngươi tới quấy rối hoàng cung hay do ngươi tự mình ra chủ ý?”

Cho dù giọng điệu của ông rất nhạt, nhưng đôi mắt già nua lại mang theo vẻ cao ngạo, nghiễm nhiên không để Vân Lạc Phong đang đứng trước mặt vào trong mắt.

Thiếu nữ dựa cả người mình vào lòng Vân Tiêu, khuôn mặt tà khí nở nụ cười: “Bất kẻ là lão nhân nhà ta bảo ta tới hay do ta tự mình ra chủ ý cũng chẳng liên quan tới ngươi! Ta tới đây vì muốn cẩu Hoàng đế kia xuống đài, nếu kẻ nào ngăn cản, ta giết kẻ đó!”

Cuồng vọng, kiêu ngạo!

Kẻ nào ngăn cản, nàng giết kẻ đó!

Khắp Long Nguyên quốc, có mấy ai dám can đảm đứng trước mặt đệ nhất cường giả hoàng tộc và nói ra lời ngang ngược ấy?

Chỉ có Vân Lạc Phong!

Thật không hiểu nữ nhân này ngông cuồng tự tin hay là ngu không ai bằng nhỉ?

“Vân gia Vân lạc phong, lão phu mặc kệ hoàng tộc làm ra chuyện gì với Vân gia các ngươi, ngươi phải hiểu rằng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết! Nếu vi phạm quân lệnh sẽ phạm phải tội phản nghịch!”

Ánh mắt lạnh nhạt của lão già nhìn Vân Lạc Phong từ trên xuống dưới, hai tay để sau lưng, áo trắng phất phơ, cả người tiên phong đạo cốt, mười phần khí thế.

Vân Lạc Phong giơ chân lên, khẽ ngẩng khuôn mặt ngông cuồng, nhìn lão già từ trên xuống dưới: “Ta chỉ biết một câu, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Nếu Cao Đồ thất bại, hắn chỉ có thể là giặc cướp, ta chưa thấy vương giả phải cúi đầu trước giặc cướp nhé.”

Lão già hơi nheo đôi mắt lạnh băng, nhìn về phía thiếu nữ đang nằm trên kiệu.

Giờ phút này, phong thái thiếu nữ vừa cuồng vọng vừa ngang ngược, ánh mắt nàng giống hệt ánh mắt của vương giả thắng lợi, cuồng ngạo không kiềm chế được, quân lâm thiên hạ.

Nhìn thiếu nữ ngang ngược như vậy, trong lòng lão già chợt cảm thấy hơi không chắc chắn, rốt cuộc ánh mắt giống y như quân vương của Vân Lạc Phong... đừng nói là tên Cao Đồ ngu xuẩn này, ngay cả Môn chủ Linh Môn cũng không có.

Thế nhưng, ông là người thủ hộ hoàng tộc, bất kể thế nào đều không được nhượng bộ!

“Vân gia Vân Lạc Phong, hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ tới việc làm Cao Đồ bị thương một phần nào, hơn nữa, ta chiến với Vân gia các ngươi, Vân gia các ngươi chẳng có chỗ nào được lợi, không bằng ngươi nể mặt mũi ta rồi rời đi, thế nào?”

Nghe được lời này của lão già, khóe môi Vân Lạc Phong lại không nhịn được mà nhoẻn thành nét cong, giữa hàng mày thâm thúy lộ ra ý vị châm chọc.

“Không biết mặt mũi ngươi đáng giá bao nhiêu bạc nhỉ? Vậy mà đáng để ta nể sao?”

Giọng nói nàng tràn đầy sự khiêu khích, cuồng vọng mà kiêu ngạo, khiến sắc mặt lão già lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.