Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 16: Chương 16: Đệ nhất thiên tài Vân gia, Vân Thanh Nhã (3)




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Nha đầu này, nhiều năm không gặp mà miệng lưỡi lại trở nên ngọt như vậy. Hiện giờ ta chỉ là một phế nhân mà thôi, sao có thể so sánh được với ai chứ?”

Vân Thanh Nhã cười cười, bất đắc dĩ nói.

“Nhị thúc, thúc không được coi nhẹ bản thân, dù hiện giờ thúc như vậy thì cũng không phải là người mà Cao Lăng có thể so sanh, huống chi cũng không phải cả đời đều ngồi trên xe lăng.”

Kể từ sau khi bước vào căn phòng bằng đá này, nàng đã quan sát tình huống của Vân Thanh Nhã cũng không có gì đáng ngại lắm.

Cho dù không có y học thần điển thì dựa vào y thuật kiếp trước của mình, trị liệu cho hai chân của hắn cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có việc khôi phục đan điền hơi khó khăn.

Vân Thanh Nhã cười khổ: “Nha đầu, kinh mạch trên chân của ta đã bị tắt nghẽn, khả năng đứng lên còn không có, hơn nữa, sức mạnh của ta cũng đã bị phế rồi, hiện giờ chỉ là một phế vật tham sống sợ chết mà thôi.”

Đệ nhất thiên tài Long Nguyên Quốc hiên ngang đâu rồi? Người mà bất luận đi đến đâu cũng đều khiến vạn người chú ý đâu rồi?

Bây giờ cũng chỉ có mười năm mà có thể khiến một người khinh thường chính bản thân mình như vậy.

Vân Lạc Phong cảm thấy có chút chua xót cho người đã từng là thiếu niên đệ nhất thiên tài trước mặt.

“Cháu không cho rằng trên đời này có ai là phế vật.” Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: “Cho dù thúc không còn thực lực, nhưng ở những phương diện khác vẫn có thể biểu hiện được năng lực của mình. Điều kiện đầu tiên là người nhất định phải đứng lên từ trên xe lăng này! Gia gia, thúc thúc, thật ra mấy năm gần đây cháu đã âm thầm bái một vị sư phụ, đang theo người ta học tập y thuật, chắc chắn một thời gian nữa cháu có thể giúp nhị thúc đứng lên!”

Chuyện y học thần điển quá mức quan trọng, cho dù là người thân nàng cũng không thể tùy tiện nói ra, cho nên chỉ có thể bịa ra một lý do. Dù sao những năm gần đây Vân Thanh Nhã luôn ở trong phòng đá, Vân Lạc cũng không ở Long Nguyên Quốc, chẳng có người nào biết tình hình thật sự của nàng.

“Phong nhi, cháu nói cháu đang học y thuật?” Trong long Vân Lạc vui vẻ, rồi sau đó cười ha ha: “Tốt, thật sự là quá tốt! Nếu cháu có thể trở thành y sư, cho dù sau này ta không còn nữa, cũng không lo con bị người khác bắt nạt.”

Ở Long Khiếu Đại Lục, không phải chỉ Linh Giả mới được kính trọng. Cho dù ngươi không có thiên phú tu luyện, nhưng chỉ cần ngươi có trí tuệ sâu rộng thì vẫn có thể hô mưa gọi gió! Huống chi là y sư luôn được người khác tôn kính?

Tuy nhiên, nếu ngươi văn không được, võ cũng không xong, vậy thì đúng là một phế vật chân chính.

Giống như Vân Lạc Phong lúc trước!

“Nha đầu, gia gia cháu nói không sai. Nếu như cháu có được y thuật thì ít nhất có thể kết giao được rất nhiều cường giả, không cần lo cuộc sống trên đại lục này.” Vân Thanh Nhã cười nói.

Biết được Vân Lạc Phong đang âm thầm học tập y thuật, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới không phải là thân thể Vân Thanh Nhã, mà là sau này Vân Lạc Phong không phải chịu ức hiếp.

Đáy lòng Vân Lạc Phong có dòng nước ấm chảy qua, nàng nhìn Vân Thanh Nhã hỏi: “Nhị thúc, tuy rằng cháu không thể nào đảm bảo có thể giúp người khôi phục thực lực, nhưng tự mình đứng lên thì không thành vấn đề.”

“Cơ thể này của ta, ta hiểu rõ. Nếu như mười năm trước chữa trị kịp thời còn có thể đứng lên được, nhưng đã nhiều năm như vậy, đã không còn biện pháp gì nữa rồi.” Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu, có lẽ sợ làm Vân Lạc Phong thất vọng, hắn lại nói thêm một câu: “Nhưng nếu trong quá trình học y cần luyện tập thực tế thì nhị thúc sẽ để cháu thử một chút, dù sao thân thể này của ta cũng không còn gì nữa.”

“Nhị thúc, thúc yên tâm, nhất định cháu sẽ cố hết sức giúp thúc đứng lên.” Trên gương mặt của Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười: “Hiện tại điều mọi người cần làm là đưa nhị thúc rời khỏi phòng đá này, hoàn cảnh ở đây không thích hợp để người bình phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.