Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 888: Chương 888: Dê thế tội (2)




Edit: Sahara

Đám trưởng lão Diệp gia không nói gì nữa cả, tuy nhiên, khi họ nhìn vào đống bảo vật của Vân Tiêu thì hai mắt liền phát sáng, không hề che giấu sự tham lam trong mắt mình.

“Ngươi lựa chọn thành thật khai ra, hay là chờ ta bức cung?” Diệp Tường trưởng lão lần nữa nhìn về phía tên hắc y nhân kia, hỏi: “ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Hắc y nhân lúc này vô cùng chán nản, hắn biết, bằng vào thực lực của Diệp gia, hoàn toàn có thể moi được tin tức từ trong miệng của hắn.

Vì vậy, hắn ta hít sâu một hơi, rồi nói: “là Diệp Thiên Lâm thiếu gia phái ta tới! Bởi vì trước đó Vân Lạc Phong ở trên đường lớn làm cho Lâm thiếu gia bị mất hết thể diện, khiến cho Lâm thiếu gia ghi hận trong lòng, cho nên Lâm thiếu gia mới phái ta đến lấy mạng của hai người bọn họ!”

Chủ tử, thật xin lỗi, vì để bảo vệ người, thuộc hạ chỉ đành phải tìm một con dê ra gánh tội.

Thiên Vấn thiếu gia là người quá ưu tú, vì vậy, chỉ có thể chọn Thiên Lâm thiếu gia mà thôi.

“Người đâu!” Diệp Tường trưởng lão xụ mặt xuống: “đi bắt Lâm thiếu gia lại cho ta! Đợi sau khi gia chủ xuất quan rồi sẽ xử trí!”

Sau ngày lấy máu nghiệm thân, gia chủ lại lần nữa vào thạch thất bế quan. Vì vậy mà Diệp gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng ông ấy lại chưa từng xuất hiện mà chủ trì công đạo.

Vân Lạc Phong và Vân Tiêu quay qua hai mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương không hề tin tưởng lời nói của hắc y nhân này.

“Vân Tiêu, chúng ta mang hắn đi đi!” Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “muốn giết chúng ta, vậy thì cần phải trả một cái giá thật lớn!”

Hắc y nhân tuyệt vọng mà ngã rạp ra đất, hắn hiểu, nếu bản thân mình mà rơi vào tay Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, sợ là chỉ có con đường sống không bằng chết mà thôi.

“Phong nhi... “ Quân Phượng Linh bỗng thấy có chút lo lắng trong lòng: “trong khoảng thời gian này, con ngủ cùng mẹ, để Diệp ca và Tiêu nhi ngủ chung một phòng, mẹ thật sự là không an tâm về sự an toàn của hai đứa.”

Vân Lạc Phong ngẩn ra, sau đó lại nhìn sang Vân Tiêu, không ngoài dự đoán là hai mày của Vân Tiêu đã nhíu chặt lại thành một đường thẳng mất rồi.

Bằng vào tính cách của Vân Tiêu, thật sự là không thích tiếp xúc với người khác.

Cho dù, đó có là thân nhân của hắn đi chăng nữa.

“Không cần!” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Diệp Thiên Lâm không phải là bị bắt lại rồi sao? Nếu như còn có người tới ám sát chúng con, vậy kẻ đó chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ với Diệp Thiên Lâm, con tin là hắn ta sẽ không ngốc đến mức độ như vậy đâu!”

Quân Phượng Linh chỉ đành than thở nhẹ một tiếng: “được rồi, nếu như các con có việc gì thì nhớ kêu lên một tiếng, mẹ sẽ lập tức đến ngay!”

Vân Lạc Phong gật đầu, cùng với Vân Tiêu liếc nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt xoay người trở về phòng.

Chờ sau khi hai người bọn họ đều trở về phòng rồi, Vân Lạc Phong liền đi đến bên bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, nhướng mày hỏi: “Vân Tiêu, chàng cảm thấy tên thích khách kia có phải thật sự là do Diệp Thiên Lâm phái tới không?”

“Không!” Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày rồi mới nói: “người phái hắn tới, là Diệp Cảnh Huyền!”

Vân Lạc Phong hơi nheo nheo mắt lại: “xem ra chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, tên Diệp Cảnh Huyền kia, không thể giữ lại được nữa!”

______

Mấy ngày nay, hoàng thành Thiên Vân Quốc tương đối yên tĩnh, điều duy nhất mà mọi người bàn tán chính là, một ngọn núi bên ngoài hoàng thành không xa đột nhiên trong một đêm biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại trên mặt đất một cái hố thật to.

Chỉ dựa vào sức của con người thì làm sao có khả năng dời núi? Vì vậy mà những kẻ rảnh rỗi trong hoàng thành đua nhau đưa ra đủ loại suy đoán. Trong đó, suy đoán được nhiều người tán đồng nhất chính là, có kẻ phạm phải sai lầm nào đó chọc giận tới thần linh, cho nên thần linh mới hủy đi một ngọn núi để mà cảnh cáo nhân loại.

Mà kẻ đầu xỏ khởi xướng lên một hồi phong ba nho nhỏ này thì lại suốt ngày treo cao thần thái vô sự, một bộ dáng chẳng liên quan gì đến mình cả. Trừ phi là chuyện có quan hệ với Vân Lạc Phong, bằng không thì dù trời sập hắn cũng chẳng mảy may để ý tới.

Cũng trong lúc này đây, trong một đình viện của Diệp gia, Diệp Cảnh Huyền đang ngây ngốc ngồi trên giường, hiển nhiên là còn chưa thoát khỏi biến cố xảy ra vào tối hôm đó.

Hiện tại, cho dù ông ta bảo vệ được cái mạng của mình, nhưng lại bị mất đi một cái chân, ngay cả giường còn không xuống được, còn nói gì đến làm người nắm quyền cai quản Diệp gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.