Nữ nhi hiểu chuyện như thế, đó là phúc của hắn!
Có lẽ đi theo Vân Lạc Phong, Tiểu Bạch sẽ trưởng thành đến mức rất cường đại, tới lúc đó, hắn có thể vì thê tử mà báo thù rửa hận!
“Đi thôi, ta sẽ đưa con đến gặp sư phụ.”
Lâm Kinh Phong khom người xuống bế thiếu nữ lên, đi chầm chậm đến đại sảnh.
Hắn còn chưa tới đại sảnh đã ngửi thấy một mùi trà thơm, mùi thơm này khiến hắn chảy nước dãi đến ba thước, ánh mắt sáng lên.
“Thần y, người uống trà gì thế, sao lại tinh khiết và thơm như vậy?”
Quan trọng hơn là sau khi hắn ngửi thấy mùi hương tinh khiết này, rõ ràng đã cảm giác được linh lực trong cơ thể mình tăng thêm một chút! Mặc dù một chút ấy chỉ lớn bằng móng tay cái nhưng cũng đủ khiến lòng hắn tràn đầy sự kích động.
“Ha ha, ngươi chưa từng uống loại trà này à?” Tiểu lão đầu đắc ý ngửa đầu: “Ta mua Linh Trà này từ tay của tiểu nha đầu kia đấy, tốn của ta không ít đồng vàng, chậc chậc, không thể không nói, lá trà này tốt hơn lá trà lần trước nó bán cho ta nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.”
Ngụ ý là lần trước, Vân Lạc Phong dám bán thứ phẩm (đồ kém chất lượng) cho lão, ngược lại còn giấu hết đồ tốt.
“Đây là hàng không bán.” Vân Lạc Phong bưng trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Do đó, ngươi có thể uống được trà này, hẳn là nên cảm thấy may mắn.”
“Dù sao ta mặc kệ, sau này ta không có lá trà sẽ tới tìm ngươi rồi đòi.” Tiểu lão đầu mặt dày nói.
Dẫu sao lão cũng là loại người trời sinh không biết xấu hổ, vì Linh Trà, bằng bất cứ giá nào, mất mặt cũng có sao đâu.
“Cái này…” Lâm Kinh Phong nói một câu yếu ớt: “Ngươi không định bán chút lá trà này cho ta ư? Bao nhiêu vàng bạc ta cũng nguyện ý.”
Vân Lạc Phong khẽ đặt chén trà trong tay xuống: “Nể mặt Lâm Nhược Bạch, ta có thể miễn phí, tặng cho ngươi hai lượng.”
Câu nói của thiếu nữ suýt chút nữa đã khiến tiểu lão đầu hâm mộ mù quáng.
Phải biết rằng, Vân Lạc Phong chỉ cho lão tổng cộng là hai lượng thôi, hơn nữa còn bắt chẹt một khoản bạc, không ngờ bây giờ tiểu tử Lâm Kinh Phong kia vừa mới mở miệng đã được hai lượng lá trà?
Chuyện này thật không công bằng!
“Tiểu nha đầu, ta làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng cho ta hai lượng lá trà đi.” Tiểu lão đầu nói một cách đáng thương.
Vân Lạc Phong lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng đáp: “Ta nói rồi, tuổi của ngươi quá lớn, nhận ngươi làm đồ đệ rất mất mặt.”
Lâm Kinh Phong ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn về phía Vân Lạc Phong và tiểu lão đầu đang ngồi trong đại sảnh.
Thần y mặt dày mày dạn khẩn cầu bái sư, vậy mà lại... bị từ chối sao? Nói ra cũng chưa chắc người ta đã tin!
“Tiểu Bạch.” Lâm Kinh Phong lấy lại tinh thần, thả Lâm Nhược Bạch đang được mình bế xuống dưới, dịu dàng nói: “Đây là sư phụ con, sau này con phải đi theo nàng ấy, hiểu chưa?”
Lâm Nhược Bạch khẽ chớp mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Lạc Phong cười hì hì, hồi lâu sau nàng mới thốt ra một câu: “Sư phụ, người đẹp quá à!”
Lâm Kinh Phong bỗng đầu đầy vạch đen, lần đầu tiên hắn cảm thấy... hình như nữ nhi nhà mình không đáng tin cho lắm.
“Tiểu Bạch, cho sư phụ con một sự kinh ngạc đi, sau này con phải nhớ kỹ lời sư phụ nói.”
Lâm Kinh Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu nha đầu này bị mình chiều hư, hắn thật sự sợ nàng gây ra họa gì đó ở bên ngoài.
“Dạ, phụ thân.”
Lâm Nhược Bạch lên tiếng, rồi sau đó, nàng nhận lấy trà mà phụ thân đưa, nhảy nhảy nhót nhót về phía Vân Lạc Phong.
Lúc tới trước mặt sư phụ, nàng quỳ nửa gối xuống đất, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười của nàng như ánh nắng ấm áp, có thể dễ dàng sưởi ấm tâm hồn của người kia.