Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1282: Chương 1282: Diêu Mộng Kỳ hối hận (5)




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Không sai, đây là quả Linh Hồn,” Vân Lạc Phong tiếp nhận trái cây màu đỏ thắm mà Vân Tiêu đưa tới, khó hiểu hỏi, “Vì sao trên người chàng có quả Linh Hồn?”

“Là Cơ Cửu Thiên trước khi đi quăng cho ta.”

Tuy rằng Vân Tiêu xem Cơ Cửu Thiên như tình địch, nhưng sẽ không dấu diếm hắn làm những chuyện như vậy, bởi vậy, cũng nói sự thật cho Vân Lạc Phong.

Nghe được lời này, Vân Lạc Phong căng thẳng, nàng cầm quả Linh Hồn nâng lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười.

“Lần sau gặp hắn, ta nhất định sẽ nói lời cảm tạ.”

Ánh mắt Vân Tiêu dừng ở trên người thiếu nữ: “Mục đích nàng tới học viện Tây Châu, đó là vì quả Linh Hồn?”

Vân Lạc Phong gật đầu nói: “Tiểu bạch bị thương, phải có quả Linh Hồn mới có thể khiến nàng ấy hồi phục.”

“Vậy vì sao nàng không nói cho ta biết?” Vân Tiêu tới gần Vân Lạc Phong mấy bước, “Chỉ cần nàng nói một tiếng, nàng muốn có bao nhiêu quả Linh Hồn, ta đều có thể lấy cho nàng!”

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Vân Tiêu, trưởng lão Đông viện đối xử với ta không tệ, còn đào tim đào phổi vì ta, ta cũng không tính toán sẽ đối đầu với bọn họ, cho nên, ta mới không có nói cho chàng mọi chuyện.”

Giọng nói của nàng còn chưa dứt, cánh tay nam nhân đột nhiên duỗi tới, kéo nàng vào trong lòng ngực, mạnh mẽ hôn lên môi thiếu nữ.

“Phi lễ chớ nhìn,” Tiểu Mạch vội vàng che mắt lại, “Chủ nhân, Vân Tiêu, các người cứ từ từ mà yêu nhau đi, ta không quấy rầy nữa.”

Đáy mắt hắn xẹt qua một tia xảo trá, bước nhanh đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

……

Vân Lạc Phong bị Vân Tiêu hôn đến không thở nổi, thật lâu sau nam nhân mới dời môi, cũng nhân cơ hội này, nàng dùng sức hít sâu vào mấy hơi.

“Phong nhi.”

Ngón tay Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ về môi thiếu nữ: “Sau này, có bất luận chuyện gì cũng đừng gạt ta.”

Đối diện với đôi mắt thâm sâu u tối của nam nhân, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Bất luận nàng muốn cái gì, ta đều có thể đoạt tới cho nàng.”

Vân Tiêu cúi đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Cho dù…… Cái nàng muốn chính là khắp thiên hạ này.”

Chỉ cần Vân Lạc Phong mở miệng, hắn đoạt cả thiên hạ thì đã sao?

Nếu có thể đổi lấy nụ cười cho nàng, thiên hạ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Vân Lạc Phong nheo hai mắt lại, nàng tiến về phía trước hai bước, ấn chặt thân mình Vân Tiêu ở trên tường rồi ngẩng đầu, dùng sức hôn lên đôi môi của nam nhân kia.

“Vân Tiêu, tối nay, ta ở trên……”

……

Ở ngoài sân, gió đêm nhè nhẹ thổi qua.

Nam nhân mặc hồng y đứng trên cành cây, ánh mắt vẫn mãi nhìn lên mấy ngôi nhà có đèn đuốc sáng trưng, con ngươi hẹp dài xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.

“Chủ tử.”

Hai thị nữ tuyệt mỹ đứng ở phía sau nam nhân hồng y, cung kính nói.

“Đã giải quyết cha con Diêu Thư chưa?”

Giọng nói của nam nhân hồng y khí phách cuồng vọng, trên khuôn mặt yêu diễm nở nu cười đẹp như như hoa hồng.

Nụ cười rất đẹp, nhưng cũng mang theo gai nhọn, khiến người ta không có cách nào tiếp cận.

“Khởi bẩm chủ tử, Diêu Thư muốn mang theo Diêu Mộng Kỳ chạy trốn, thuộc hạ đã đánh chết hắn.” Thị nữ cúi đầu, cung kính trả lời.

“Tốt, chúng ta đi thôi, biến mất mười năm, bổn tọa cũng nên để những người ở Tây Châu biết, bổn tọa còn sống!”

Cơ Cửu Thiên phất tay áo xoay người, hồng y như mặt trời chói chang hết sức bắt mắt trong đêm tối.

Từ đầu đến cuối thị nữ cũng không dám ngẩng đầu lên chút nào, nhưng mà, ánh mắt các nàng vẫn thoáng thấy vết bầm đen trên khuôn mặt tuyệt sắc kia.

Chủ tử bị thương sao?

Thực lực Quỷ Đế đã lớn đến mức độ ngay cả chủ tử cũng bị hắn đả thương à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.