Edit: Sahara
Ầm ầm ầm....
Tiếng sấm rền vang không dứt, lúc Vân Lạc Phong ngồi xếp bằng thì đã thả Vân Dực ra trước. Vân Dực đứng chắn trước người Vân Lạc Phong, thay nàng cản lôi kiếp.
Lôi kiếp này hung mãnh hơn bất kỳ lôi kiếp đột phá nào mà mọi người từng nhìn thấy.
Đây cũng là lần đầu tiên người thân nàng chứng kiến nàng đột phá....
Cảnh tượng này dùng hai chữ tận thế để hình dung cũng không quá chút nào.
Lôi kiếp giằng co suốt đêm mới từ từ rút đi, hôm sau, khi Vân Lạc Phong mở mắt ra, nàng cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận trong thân thể mình, liền không kiềm chế được mà đứng dậy hoạt động thân thể một chút.
“Thiên Nhi, năng lực này của con có bao nhiêu?”
Vân Sơ Thiên chớp mắt, lắc lắc đầu: “Hết rồi ạ! Đều cho mẫu thân hết rồi! Mẫu thân, mẹ có thể đưa Thiên Nhi theo cùng không? Thiên Nhi nhất định có thể giúp ích cho mẹ.”
Lúc này, Vân Tiêu cũng đã đến bên cạnh Vân Lạc Phong, sau khi nghe Vân Sơ Thiên nói vậy, cả hai cùng nhìn nhau một cái.
“Mẫu thân!” Vân Sơ Thiên sợ Vân Lạc Phong không đồng ý, vội nắm tay Vân Lạc Phong, tỏ vẻ tội nghiệp: “Tuy Thiên Nhi không nhớ gì chuyện trước kia, nhưng Thiên Nhi sẽ không gây cản trở cho mẹ đâu.”
Vân Lạc Phong suy tư thật lâu, nàng vốn không muốn đồng ý, nhưng ngẫm lại, Vân Sơ Thiên là Tuyệt Thiên lưu lại cho nàng, nhất định không đơn giản.
Cho nên, nàng gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng xuất phát.”
Vân Sơ Thiên cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, cô bé lao vào lòng Vân Lạc Phong, ôm chặt eo nàng.
“Mẫu thân, Thiên Nhi yêu mẹ nhất!”
Dưới nắng sớm ban mai, gương mặt Vân Sơ Thiên ửng đỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh như tinh tú.
Vân Lạc Phong cúi đầu, nhìn tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu trong lòng, cũng nở nụ cười.
Nếu.....
Vân Lạc Phong có thể biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng chắc chắn sẽ hối hận vì đã đưa Vân Sơ Thiên đến Linh Thần Đại Lục cùng mình.
Tiếc là hiện giờ Vân Lạc Phong không biết gì cả.
__________________
Linh Thần Đại Lục.
Tộc Tổ Long.
Dưới long đàn, người tộc Tổ Long đều bị trói vào cột, họ trừng mắt nhìn đám cường giả nhân loại tấn công bọn họ.
Bốn người Dư Thiên đứng ở hàng thứ nhất, bọn họ nhìn người tộc Tổ Long mắt đầy lửa giận, miệng nhếch lên cười giễu cợt.
“Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện cho con nha đầu Vân Lạc Phong kia mau mau xuất hiện, nếu không, tộc Tổ Long các ngươi đừng hòng có ai được sống sót.” Dư Thiên thản nhiên cười, bạch y bay trong gió, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng lại khiến người ta hận thấu xương.
Long Nham nói với giọng căm phẫn: “Dư Thiên, Phượng Vĩnh Thanh, Khổng Phong Lăng, Vệ Tường, nếu các ngươi dám đuổi cùng giết tận tộc Tổ Long chúng ta, Long Nham_ta dù có thành quỷ cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi.”
“Quỷ? Ha ha ha...” Phượng Vĩnh Thanh bật cười lớn: “Vậy ngươi cũng phải có cơ hội thành quỷ mới được! Chúng ta đã chuẩn bị Linh Hồn Hỏa, bị lửa này thêu đốt, các ngươi chỉ có con đường hôn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh mà thôi!”
Mấy chữ cuối cùng, Phượng Vĩnh Thanh cơ hồ nói bằng giọng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng sắc bén hơn vài phần, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm những Tổ Long bị trói trên cột.
Đáy mắt Long Nham hiện lên tia hoảng sợ, nhưng ngoài mặt không lộ ra cảm xúc gì, hai tay nắm chặt, cả người khẽ run run, chứng tỏ đã bị chọc giận không nhỏ.
“Ta cho Vân Lạc Phong thêm một ngày, nếu hôm nay nó còn không xuất hiện, ta liền giết một người trong số các ngươi.”