Edit: Sahara
**** khoảng thời gian này Sa hơi bận vì trong nhà có việc, cho nên ít không được nhiều, cả nhà thông cảm nhé!!!
_____
Không phải y sư thì thế nào?
Không phải y sư thì không thể hái những cây thảo dược, dược liệu này hay sao?
Bọn họ chỉ cần hái những góc thảo dược này, đợi sau khi ra khỏi Vô Hồi Chi Sâm rồi thì có thể dùng chúng để đổi lấy ân tình của các danh y, hoặc giả cũng có thể bán cho người khác lấy ngân lượng!
Chẳng qua, mãi đến thời điểm hiện tại mà những người này vẫn còn chưa quên mấy lời mà Lâm Nguyên đã từng nói trước đó.
Ông ta nói, sau khi tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, bất luận là phát hiện được bảo vật gì thì ông ta cũng tuyệt đối không tranh đoạt cùng mọi người, tất cả đều nhường lại hết cho bọn họ!
Một thành chủ lòng dạ rộng rãi, thâm minh đại nghĩa* thế này, biết tìm ở nơi nào?
(*thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, đồng nghĩa với câu trọng tình trọng nghĩa.)
Tuy nhiên, tất cả những người khác làm sao biết được, trong lúc này đây, trong lòng Lâm Nguyên đang rủa xả ầm ĩ không thôi.
Lòng dạ rộng rãi?
Lòng dạ rộng rãi cái rắm ấy!
Người người đều biết, trong Vô Hồi Chi Sâm bảo vật rất nhiều, lại còn có vô số dược liệu trân quý hiếm có. Tuy nhiên, muốn tìm được những thứ này cũng còn phải xem vào vận khí. Vận khí kém thì chỉ có thể tay không mà về.
Lâm Nguyên cũng không ngờ được, vận khí của ông ta lại tốt đến như vậy!
Còn về những lời nói bóng bẩy ở trước cổng thành khi ấy, một phần là do ông ta thích được người ta khen ngợi, phần còn lại chẳng qua là do ông ta thuận miệng mà thôi.
Sắc mặt của Lâm Nguyên có phần khó coi, nếu là trước kia, ông ta có thể để mặc đám người này muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, giết người đoạt lại là được thôi!
Nhưng hôm nay, giữa đường lại xuất hiện một Vân Lạc Phong.
Bằng vào tính cách của tiểu nữ tử kia, làm sao có thể để mặc cho ông ta thực hiện ý đồ của mình?
“Thành chủ!”
Người của phủ thành chủ có chút nôn nóng không yên. Phải biết rằng số dược liệu này quá mức trân quý, đem đến Hội Đấu Giá chẳng những có thể hét được một cái giá trên trời, mà còn được vô số y sư tranh đoạt.
Nếu bây giờ cứ như vậy mà nhường cho người khác không phải là quá đáng tiếc hay sao?
Mắt thấy những người khác càng ngày càng tiến gần về phía dược liệu đằng kia, Lâm Nguyên cuối cùng cũng phải mở miệng: “đợi đã!”
Tức khắc, mọi người đều ngừng bước, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Lâm Nguyên.
“Các vị!” đôi con ngươi của Lâm Nguyên đảo qua đảo lại, lời lẽ nói ra lại rất đường đường chính chính: “ta đã đồng ý đem toàn bộ bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm nhường cho mọi người, nhưng mà số dược liệu này cũng không được xem như bảo vật gì! Hơn nữa, trong mọi người lại không có ai là y sư, số dược liệu để ở chỗ mọi người cũng chỉ là lãng phí mà thôi! Không bằng cứ để số dược liệu này ở chỗ ta, nếu sau này mọi người có bệnh gì, ta sẽ sai y sư của phủ thành chủ chữa trị cho mọi người.”
Những người khác nghe Lâm Nguyên nói xong thì quay sang nhìn nhau, bắt đầu to nhỏ sôi nổi nghị luận, dường như là đang thảo luận xem nên lựa chọn thế nào?
Thấy đám người kia có vẻ dao động, Lâm Nguyên bèn nói tiếp: “mọi người yên tâm! Ta đã nói trong Vô Hồi Chi Sâm này có bảo vật thì khẳng định là có bảo vật tồn tại. Đến lúc tìm được bảo vật, một cái ta cũng sẽ không giữ làm của riêng, tất cả đều chia cho mọi người!”
Lời này của Lâm Nguyên nói thật hay, nghĩa khí ngút trời, trong lúc nhất thời kéo được lòng tin của không ít người.
Xác thật thì số dược liệu này đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng bao lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể bán được chút tiền, còn không bằng cứ để ở phủ thành chủ.
Chỉ cần khi tìm được bảo vật, thành chủ đừng tranh cùng bọn họ là được rồi!
Nhìn những người kia có vẻ đã buông lỏng mà tin tưởng lời nói của mình, Lâm Nguyên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ngay thời điểm mà ông ta muốn tiếp tục nói thêm gì đó, thì từ bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.
“Ngươi muốn đem hết số dược liệu này chiếm làm của riêng thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải viện lý do này nọ!” Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn Lâm Nguyên: “huống hồ, bảo vật trong miệng của ngươi có tồn tại hay không, ai mà biết được? Cho dù có tồn tại thật, thì có tìm được hay không cũng còn là một vấn đề! Nếu bây giờ ngươi độc chiếm hết số dược liệu này, mà lại không tìm được bảo vật gì cả, thì nên giải quyết thế nào đây?”
Đúng vậy!
Vạn nhất thành chủ lấy hết dược liệu mà bọn họ lại không tìm được bảo vật, chẳng lẽ đến lúc đó họ phải cướp lại dược liệu từ trong tay ông ta hay sao?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Lâm Nguyên.
Nếu là ngày hôm qua, những người này nhất định sẽ tin tưởng lời nói của Lâm Nguyên một cách vô điều kiện! Đáng tiếc, sau khi xảy ra chuyện của Lâm Nhược Hân, thái độ của bọn họ đối với Lâm Nguyên cũng có chút biến hóa.