Edit: Sahara
Nếu có thể, Lâm Nguyên thật sự muốn một mình độc chiếm hết số dược liệu này.
Nhưng ông ta cũng hiểu được, bản thân mình không phải là đối thủ của nam nhân lãnh khốc kia. Nếu muốn có được số dược liệu này, nhất định phải gỡ bỏ khúc mắc, hợp tác cùng với bọn họ.
Lời nói của Lâm Nguyên khiến Vân Lạc Phong cảm thấy buồn cười làm sao.
Trên mặt của cô ngập tràn ý cười trào phúng, khóe môi cũng gợi lên một độ cong nông cạn.
“Ngươi muốn hợp tác với ta? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
Khuôn mặt của Lâm Nguyên hơi biến sắc đôi chút: “ta biết thực lực của các người cường đại, nhưng nguy hiểm tồn tại trong Vô Hồi Chi Sâm này cũng nhiều không kém! Các ngươi cảm thấy dựa vào các ngươi có thể an toàn rời khỏi Vô Hồi Chi Sâm này hay không? Chỉ có hợp tác cùng ta thì các ngươi mới có thể sống sót được!”
“Ngươi yên tâm đi, dù ngươi có chết đi sống lại cả trăm lần, ta cũng chưa chết!”
Ngữ khí của Vân Lạc Phong vô cùng cuồng vọng, thái độ không coi ai ra gì, nghiễm nhiên là không hề để Lâm Nguyên vào mắt.
Mắt thấy Lâm Nguyên sắp sửa lên tiếng, Vân Lạc Phong đã lên tiếng trước ông ta một bước.
“Số dược liệu rác rưởi này ta còn chưa để vào mắt! Ngươi muốn thì tự mình đi mà lấy. Còn về chuyện hợp tác.... Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Hồng Phát Quả? Nắm đó Vinh lão của Y Các còn tặng hẳn cho cô một cây, bây giờ còn đang ở trong không gian thần điển kia kìa. Hơn nữa, hiện tại, Hồng Phát Thụ đã trưởng thành trở thành linh thụ, Hồng Phát Quả còn được cô đặt một cái tên mới, chính là linh quả.
Huyết Nhân Sâm?
Vân Lạc Phong cô mà cần phải dùng đến Huyết Nhân Sâm để điều khí?
Còn mấy dược liệu linh tinh kia thì không cần phải nói đến làm gì!
Mới cách đây không lâu, sính lễ mà Vân Tiêu tặng cho cô còn có không biết bao nhiêu dược liệu ngàn năm, sau đó ở lâu đài của tộc chuột cô lại được chuột hậu tặng cho thêm một đống dược liệu nữa.
Cho nên, cái đám thảo dược đang mọc đằng kia... Vân Lạc Phong cô thật sự là chướng mắt.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, trước khi đi vào còn đường bên phải này, Long Phi đã nhắc nhở cô kỹ càng, bất luận nhìn thấy cái gì cũng không cần phải để ý đến. Phát hiện ra bảo vật gì, cũng không thể động vào!
Khuôn mặt Lâm Nguyên vừa đen vừa âm trầm, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi thẳng về đám thảo dược kia.
Nữ nhân này đúng thật là không có mắt nhìn mà, nếu ả đã không cần, vậy tất cả những thảo dược này đều thuộc về mình.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Lâm Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh một cây thảo dược, vươn tay ra muốn nhổ lấy cây thảo dược kia....
Vì tránh cho thảo dược bị hư tổn, động tác của Lâm Nguyên khá là từ tốn nhẹ nhàng. Sau khi cẩn thận đào cả rễ của cây thảo dược kia lên, ông ta liền ném ngay nó vào nhẫn không gian của mình.
“Ha ha, tiếp theo là đến số thảo dược bên này....”
Tầm mắt Lâm Nguyên chuyển hướng sang một cây thảo dược khác gần đó.
Đúng lúc này, người của phủ thành chủ và những người khác luôn đứng phía sau từ nãy đến giờ bỗng dưng trừng lớn hai mắt vô cùng khiếp sợ giống như là nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng, sau đó thì từng tiếng hét thất thanh không ngừng vang lên.
“Thành chủ, cẩn thận!”
Cái gì?
Lâm Nguyên sửng sốt quay người lại, bỗng nhiên, một đóa hoa thật lớn xuất hiện sau lưng ông ta một cách đột ngột, nó đang há to cái miệng từng vòng từng vòng răng bén nhọn của mình mà cắn về phía của ông ta.
Lâm Nguyên xem như nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo ngay một người đứng cách mình gần nhất, ném thẳng người kia vào miệng của hoa ăn thịt người.
Người nọ một phần vì kinh sợ trước sự xuất hiện đột ngột của hoa ăn thịt, một phần vì bất ngờ cho nên dưới tình huống chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Lâm Nguyên ném vào miệng hoa ăn thịt kia. Cứ như vậy mà bị hoa ăn thịt một ngụm nuốt chửng....
Nhân lúc này, Lâm Nguyên nhanh chóng chạy ra xa cách đó mất trượng, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán mà lòng còn khiếp sợ.
Thiếu chút nữa!
Chỉ thiếu chút nữa thôi thì người chết chính là ông ta!
Cũng may là phản ứng của ông ta nhanh nhẹn, nhanh tay nhanh mắt túm lấy một kẻ thế mạng cho mình.
Đúng thật là dù thế nào Lâm Nguyên ông cũng không có nghĩ ra được nơi này lại có hoa ăn thịt sinh trưởng.
“A!!!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét điên cuồng từ giữa đám đông vang lên, một người nam nhân bất ngờ lao thẳng vào Lâm Nguyên, khóe mắt của hắn như muốn nứt toác ra.
“Lâm Nguyên, trả mạng của ca ca ta lại đây!”
Người vừa bị Lâm Nguyên lôi ra làm kẻ thế mạng không phải là người của phủ thành chủ, mà là một trong những cường giả theo ông ta tiến vào Vô Hồi Chi Sâm.
Vì vậy, tất cả những người còn lại đều bị hành động vừa rồi của Lâm Nguyên khiến cho phẫn nộ.