Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 894: Chương 894: Hãm hại (3)




Edit: Sahara

“Bệ hạ..” Giản Thành Văn trầm ngâm nữa ngày, nói: “Chỉ bằng vào năng lực của một mình Thục Phi e là không đủ để ám hại được hoàng hậu! Cho nên, thần cả gan suy đoán, sau lưng Thục Phi chắc chắn là vẫn còn có người khác nữa! Tuy nhiên, mặc kệ kẻ phía sau Thục Phi là ai, thần nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

Trong nháy mắt này, cả người Giản Thành Văn phát ra sát khí mãnh liệt, bao phủ toàn bộ ngự thư phòng.

“Kỳ thực, muốn làm cho Thục Phi lộ ra bộ mặt thật của mình, lại dẫn dụ kẻ đứng sau lưng bà ta ra cũng rất đơn giản!” Vân Lạc Phong hơi hơi cong lên khóe môi của mình: “Bà ta không phải là muốn ta mưu hại hoàng hậu sao? Vậy thì cứ để bà ta được toại nguyện đi!”

Hoàng đế và Giản Thành Văn đều thấy sửng sốt, ánh mắt đầy sự nghi hoặc mà nhìn Vân Lạc Phong:

“Ý của Vân cô nương là....”

Ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng sâu: “Đi nói cho trưởng lão của Diệp gia biết, người đã triệu ta tiến cung để chữa bệnh cho hoàng hậu. Cũng sẵn tiện bảo Diệp Cảnh Huyền vào cung luôn thể. Ta muốn nhân cơ hội này mà một lần giải quyết hết tất cả mọi phiền toái.”

Ngay từ đầu, sở dĩ mà Vân Lạc Phong không có động thủ với Diệp gia, là bởi vì Diệp gia chủ tốt xấu gì cũng là một Thánh Linh Giả! Nếu như mình muốn giết con trai của ông ta, ông ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ?

Mà Vân Lạc Phong cô, trước khi không có nắm chắc có thể đánh thắng được Thánh Linh Giả thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện động thủ.

Nhưng hiện tại thì khác....

Nếu trên lưng Diệp Cảnh Huyền gánh lấy tội danh mưu hại hoàng hậu, thì dù là Diệp gia cũng không thể che chở cho ông ta được.

Chỉ có thể nói, chính mình đang đau đầu tìm cách giải quyết cái phiền toái lớn này, thì Diệp Cảnh Huyền lại chủ động dâng tới cửa, tạo cho mình một cơ hội tốt đến như vậy....

“Được!”

Hoàng đế lập tức vỗ bàn hạ quyết định: “những người này muốn mưu hại hoàng hậu của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không khoan thứ* cho bọn chúng!”

(*khoan thứ: khoan dung, tha thứ)

_____

Sau khi Thục Phi rời khỏi Diệp gia rồi, liền vội vàng trở về tẩm cung của mình. Bà ta cẩn thận đóng cửa, rồi cho lui hết tất cả cung nữ ra ngoài đợi lệnh, tiếp đó liền nhanh chân bước tới trước một cái thạch án*, nhẹ nhàng xoay con sư tử ở trên thạch án kia.

(*thạch án: bàn dài hẹp giống thư án nhưng được điêu khắc bằng đá)

Không bao lâu sau, một cái mật thất bất thình lình xuất hiện trong phòng, chợt, một nam nhân toàn thân mặc trường bào màu xanh đen từ trong mật thất chậm rãi đi ra.

“Lâm đại nhân, chuyện ta mưu hại hoàng hậu không may bị người khác biết được mất rồi, ta muốn xin Lâm đại nhân giúp ta giải quyết người kia!”

Nam nhân kia lạnh lùng liếc nhìn Thục Phi, khuôn mặt vô cảm: “Một chút việc cũng làm không xong, ta cần ngươi còn có tác dụng gì nữa?”

Thục Phi biến sắc: “Lâm đại nhân, ta vì ngài mà dốc lòng làm việc, sao ngài lại có thể đối với ta như vậy? Tên Diệp Cảnh Huyền kia vô cùng âm hiểm xảo trá, nhất định ông ta sẽ nắm mãi lấy nhược điểm này mà uy hiếp ta, xin Lâm đại nhân giúp ta một lần này!”

“Giúp ngươi?” khóe môi nam nhân kia gợi lên một nụ cười hiểm ác: “Ta giúp ngươi, vậy ngươi làm sao để hồi báo lại ta đây?”

Thục Phi hiểu rõ lời này của nam nhân kia là có ý gì, ngay tức khắc khuôn mặt bà ta liền trắng bệch: “Đại nhân, đây là tẩm cung, chúng ta....”

“Thục Phi, tới tận bây giờ rồi, ngươi còn giả bộ làm trinh tiết liệt nữ cho ai xem hả? Lần đầu tiên của chúng ta không phải là cũng xảy ra trong tẩm cung của ngươi hay sao? Ngươi ngay cả cốt nhục của ta cũng sinh rồi, còn làm bộ rụt rè cái gì chứ?”

Nam nhân kia cười lạnh hướng tới gần Thục Phi, ngón tay nắm chặt lấy cằm của bà ta, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng lạnh.

Gương mặt Thục Phi trắng bệch đến không còn một giọt máu, thân mình hơi có chút nhũn ra, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất, cũng may là bà ta đang nắm chặt lấy con sư từ trên thạch án, nên mới có thề ổn định lại thân mình.

Cái đêm ác mộng kia, đã phá hủy hết cả đời của bà ta!

Từ sau đêm hôm đó, người nam nhân này luôn lấy thân thế của Giang Mộng Dao để uy hiếp bà ta, bắt bà ta hạ độc hoàng hậu! Nhưng Thục Phi trước sau vẫn không hiểu, nếu người này đã hận hoàng đế và hoàng hậu như vậy, thì sao không trực tiếp giết chết bọn họ đi?

“Đại nhân, ta thật không hiểu, ngài cùng bệ hạ và hoàng hậu rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì?” Thục Phi gắt gao cắn chặt lấy hai môi trắng bệch của mình, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.