Edit: Sahara
Thanh Mộc ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn bốn chữ Thiên Hồi Đế Quốc được điêu khắc tinh tế rõ ràng trên miếng ngọc bài, tiếp theo ánh mắt ông hơi có chút dại ra mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
“Vân cô nương, vừa... Vừa rồi cô đã đến tầng thứ mấy?”
Vân Lạc Phong nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày mới đáp: “Hình như là tầng thứ tám, sau khi ta chữa khỏi bệnh cho người bệnh ở tầng tám, thì liền xuất hiện miếng ngọc bài này, ta vốn định nhặt lên xem thử, ai ngờ chỉ vừa chạm vào thì liền bị đưa ra bên ngoài rồi!”
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trởi quang, toàn bộ hội trường cũng vì vậy mà bỗng trở nên lặng im không một tiếng động.
Ánh mắt của những người đó có ngạc nhiên, có khiếp sợ, thậm chí còn có cả cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Đừng nói là Liễu Thần Dật đang đứng ở một bên không hiểu rõ chuyện gì, mà ngay cả bản thân Vân Lạc Phong cũng ngẩn ngơ, nghiễm nhiên là cô cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
“Cô thật sự đã trị hết người bệnh ở tầng tám?”
Hô hấp của Thanh Mộc bỗng trở nên dồn dập, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt mà hỏi.
Dưới ánh mắt đầy kích động của lão nhân gia, Vân Lạc Phong chậm rãi gật đầu.
Thực tế mà nói, câu hỏi này của Thanh Mộc là quá dư thừa, chỉ bằng vào miếng ngọc bài mà Vân Lạc Phong đưa cho ông, cũng đã đủ để chứng minh thực lực của cô rồi! Thanh Mộc chẳng qua là cảm thấy quá mức không thể tin được, cho nên mới hỏi lại một lần nữa.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Vân Lạc Phong, Thanh Mộc liền cười phá lên thật to.
“Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài từ xưa tới nay chưa từng có! Là người đứng đầu trong trăm ngàn năm qua!”
Liễu Thần Dật sửng sốt.
Người đứng đầu trong trăm ngàn năm? Thanh Mộc đại sư có phải đã quá khoa trương rồi không?
“Thanh Mộc đại sư, những vị thiên tài trong tam đại đế quốc cũng có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ ở tầng tám kia, chẳng qua là tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Vân Lạc Phong mà thôi, ngài nói như vậy, vậy chẳng phải là mấy người bọn họ cũng là thiên tài trước nay chưa từng có hay sao?”
Thanh Mộc hừ hừ: “Những người đó sao có thể so sánh được với Vân cô nương? Vừa rồi trong ảo cảnh, có phải các ngươi chỉ cứu có một người bệnh mà cũng phải cố gắng hết sức hay không? Tuy nhiên, ngươi lại không biết, Vân cô nương ở mỗi tầng đều phải chữa trị đến tận mười bệnh nhân, mà chứng bệnh của bọn họ còn hoàn toàn không giống nhau. Đối mặt với tình huống như vậy, Vân cô nương còn hoàn thành nhiệm vụ ở tầng tám nhanh hơn các ngươi, lấy được ngọc bài, ngươi lại còn dám nói những thiên tài của tam đại đế quốc kia có thể so sánh với Vân cô nương?”
Cái gì?
Trên mặt Liễu Thần Dật hiện lên vẻ kinh sợ, hai chân không nhịn được mà lui về sau hai bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Khó trách....
Khó trách vừa rồi khi hắn nói ra những lời nói kia, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn ta.
Khó trách sau khi Vân Lạc Phong ra tới bên ngoài, ngay cả những nữ tử hoa si luôn vây quanh hắn cũng dùng ánh mắt cuồng nhiệt để nhìn Vân Lạc Phong.
Nguyên lai, ảo cảnh mà Vân Lạc Phong gặp phải bên trong Dược Tháp không cùng một cấp bậc với hắn! Vậy thì làm sao mà so sánh?
Theo như hắn biết, năm đó, khi Thanh Mộc đại sư và Cát Dương đại sư tiến vào Dược Tháp, cũng chỉ đến được tầng thứ năm là đã thất bại. Cho dù hiện giờ y thuật của hai lão già này đã tiến bộ hơn rất nhiều, thì cũng chưa đủ bản lĩnh để lên được tầng thứ tám.
Ấy vậy mà Vân Lạc Phong chẳng những lên được tầng tám, mà còn trong thời gian ngắn như vậy thành công phá ải. Dõi mắt nhìn lại lịch sử, có mấy người làm được điều này?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Liễu Thần Dật trắng bệch đến không còn một giọt máu, trong lòng lại âm thầm hối hận vì đã làm kẻ địch của Vân Lạc Phong.
“Đừng quên trận cá cược của chúng ta!” tầm mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên người Liễu Thần Dật, khẽ cong môi cười: “Bây giờ ngươi muốn tự mình ra tay, hay là nhờ ta tới giúp ngươi?”
Khuôn mặt Liễu Thần Dật càng thêm trắng bệch, liên tục lui về sau.
“Vân cô nương, ngươi thật sự muốn bức người quá đáng như thế sao?”
“Bức ngươi? Không không, ta không có bức ngươi, ta là đang giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của chính ngươi!” Vân Lạc Phong cười tà tứ mà nhìn Liễu Thần Dật, tiến gần về phía hắn ta thêm hai bước, nói: “Suy cho cùng thì trận cá cược này là ngươi đề nghị trước tiên, ta chẳng qua là người tiếp nhận khiêu chiến mà thôi!”