Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 285: Chương 285: Hoàng đế xuống đài (3)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ánh mắt Cao Đồ trầm xuống: “Ngươi đã chướng mắt ngôi vị Hoàng đế của trẫm, bây giờ ngươi còn tới đây để làm gì?”

Nghe vậy, Vân Lạc Phong lười nhác khoác hai cánh tay lên thành kiệu, nhếch môi nói: “Đơn giản là... nhìn ngươi không vừa mắt! Chỉ thế thôi!”

Ta nhìn ngươi không vừa mắt liền muốn Hoàng đế như ngươi xuống đài, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?

Suýt chút nữa Cao Đồ đã tức điên, hắn vẫn luôn cho rằng mình Cao Đồ thiếu chút nữa bị khí điên rồi, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ kiêu ngạo, nhưng khi so sánh với thiếu nữ trước mắt, hắn mới hiểu thế nào là cuồng vọng không kiềm chế được!

Có thể ngông cuồng không đặt thế nhân vào trong mắt, ngoại trừ thiếu nữ này, ai dám hành sự một cách đương nhiên như thế chứ?

“Vân Lạc Phong, ngươi thật là làm càn, người đâu, mau bắt nàng ta lại!”

Cao Đồ quát một tiếng chói tai, lạnh giọng ra lệnh.

Thế nhưng, lời hắn vừa dứt, trước sau lại chẳng có ai tiến đến, khắp hoàng cung này chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của mấy tên thị vệ.

“Người đâu!” Sắc mặt Cao Đồ biến đổi một lần nữa, tiếp tục quát to: “Các ngươi chạy đi đâu chết hết rồi hả, còn không mau bắt lấy cho trẫm?!”

Gió thu lạnh run, lá rụng bay bay.

Một chiếc lá phong rơi xuống trước mặt Cao Đồ, khiến hắn nhìn sơ qua bỗng cảm thấy tịch liêu bi ai.

“Cho dù ngươi kêu khàn cả cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu.”

Giọng nói thiếu nữ mang theo sự tà ác, nếu để những người không biết chuyện nghe được, họ sẽ tưởng rằng nàng làm chuyện gì đó không bằng cầm thú với Cao Đồ.

“Vân Lạc Phong!” Cao Đồ hận nghiến răng nghiến lợi, cõi lòng co rút kịch liệt: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù có rất nhiều thị vệ ngã xuống đất, nhưng thị vệ trong hoàng cung cũng không phải chỉ có bao nhiêu đó, vì sao không thấy bóng những người khác?

“Tất cả thị vệ trong cung đều bị người của ta đuổi đi rồi.” Vân Lạc Phong cong môi tà mị: “Cho nên đã không còn ai tới cứu ngươi nữa!”

Giờ khắc này, sắc mặt Cao Đồ hoàn toàn trở nên tái nhợt, bước chân lảo đảo mấy cái, may mà phía sau có Mộ Quý phi đỡ hắn, hắn mới không té ngã.

“Cao Lăng.” Tầm mắt Vân Lạc Phong chuyển sang Cao Lăng: “Không biết ngươi có còn nhận ra những người này bên cạnh ta hay chăng?”

Cao Lăng vốn chẳng thèm để ý, sau khi nghe Vân Lạc Phong nói câu ấy, hắn mới nhìn sang những thủ hạ đang đứng bên cạnh nàng.

Nếu những người đó xuất hiện một mình ngay trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại gắn liền với Vân Lạc Phong, vì thế Cao Lăng không thể không lâm vào trầm tư.

“Những người này... Là những hộ vệ nha hoàn mà lúc trước ta giúp Vân Lạc mời gọi hay sao?” Cao Lăng chần chừ cả buổi mới hỏi được câu ấy.

Trong lòng hắn vẫn giữ ý định phủ nhận, dù gì trước đây chẳng có ai hiểu rõ thiên phú của mấy người đó bằng hắn, sao họ có thể là những người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đang đứng trước mắt hắn chứ?

Hắn tuyệt đối không tin tưởng!

Nhưng sau đó, câu trả lời của Vân Lạc Phong đã khiến cõi lòng hắn rơi vào hầm băng trong nháy mắt.

“Không sai, tồi, ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, Vân gia ta cũng không có khả năng mời gọi được nhiều người nhanh như vậy.”

Sắc mặt Cao Lăng từ tái nhợt trở nên không còn giọt máu, hắn ghìm chặt bàn tay to đang phát run, cả thân người không ngừng run rẩy trong gió.

“Không có khả năng, lúc trước ta toàn tìm phế vật cho ngươi! ta lúc trước cho ngươi tìm đều là phế vật! Cho dù đến cuối đời cũng không thể có tiến bộ quá lớn, sao có thể là những người này?” Giọng nói Cao Lăng lộ rõ sự điên cuồng, ánh mắt hoàn toàn không muốn tin.

Không ai hiểu rõ năng lực của những người đó hơn hắn! Cho nên bây giờ hắn mới có thể tỏ vẻ sống chết không tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.