Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hắn chỉ là có việc rời đi mấy ngày, ai biết sau khi vội vã trở về lại trông thấy Vân Lạc Phong bị người ta ức hiếp tới tận cửa!
Vân Tiêu không dám tưởng tượng, nếu như mình tới muộn một chút sẽ xảy ra kết cục như thế nào!
“Ngươi đáng chết!”
Ánh mắt lãnh khốc của nam nhân dần chuyển dời khỏi Vân Lạc Phong và quay sang phía Bạch Túc: “Người khinh nàng đều đáng chết!”
Bạch Túc nhìn chăm chú vào nam nhân xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong, trong đôi mắt tà khí có tia sáng khác thường xẹt qua.
“Xem ra không chỉ có một mình ta tinh mắt nhìn trúng nàng, ngươi cũng y như vậy, đáng tiếc, người mà Bạch Túc ta coi trọng, ta tuyệt đối không nhường cho ai!”
Vân Tiêu chậm rãi đặt Vân Lạc Phong nằm trên mặt đất, khuôn mặt không cảm xúc, liếc mắt sang Khinh Yên: “Chăm sóc nàng.”
Nói xong lời này, tầm mắt hắn chuyển sang Bạch Túc, trong một khắc ấy, khí thế khắp người như những thanh kiếm, trong đôi mắt đen tối lãnh khốc lộ ra sát ý vô cùng vô tận.
Không ai được phép gây thương tổn cho nàng!
“Ha ha, ngược lại ta muốn nhìn xem, rốt cuộc Quỷ Đế danh tiếng gần xa có thực lực gì.”
Bạch Túc nhếch môi cười, vẻ mặt thoải mái nhìn về phía Vân Tiêu, không hề vì thân phận của đối phương mà có bất cứ sự kiêng dè nào.
Ngược lại, Vân Tiêu xuất hiện đã khiến hứng thú của hắn ta về Vân Lạc Phong càng thêm nồng đậm.
Quỷ Đế?
Thân mình Diệp Đổng run lên, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ, bước chân không nhịn được mà lùi lại phía sau mấy bước, trong ánh mắt xuất hiện một đạo hoảng sợ chi sắc, bước chân nhịn không được về phía sau lui lại mấy bước, đồng tử xoay chuyển như tự hỏi bản thân cách đối phó.
Nam nhân áo đen này khủng bố như vậy, lại có thể là Quỷ Đế mất hết tính người trong lời đồn hay sao? Trời ạ, Vân Lạc Phong này còn có thể quen biết cả Quỷ Đế ư? Hơn nữa, thoạt nhìn mối quan hệ này không được bình thường.
Vậy mà hắn ta còn dám đòi bắt người của Quỷ Đế?
Ầm!
Trong hư không, Bạch Túc đón lấy và đồng thời công kích về phía Vân Tiêu, trong khoảnh khắc nắm tay hai người chạm nhau, một luồng sức mạnh hung mãnh cũng bắt đầu toát ra khỏi thân thể hai người, phá hủy tất cả cây cối xung quanh, ngay cả đất trên đường cũng nổ tung thành một cái hố lớn.
(Editor: Mấy bạn còn nhớ cảnh Dương Quá - Tiểu Long Nữ luyện công mà hai nắm tay giao nhau không? Hị hị, ta chợt nghĩ đến cảnh đó khi edit đoạn này, hị hị)
Thân mình Bạch Túc lùi lại phía sau, rất lâu sau mới ngừng bước được, hắn ta nhìn sang nam nhân lãnh khốc như một vị thần kia, khóe môi nở nụ cười tà mị.
“Quả nhiên không thể khinh thường sức mạnh của Quỷ Đế, hôm nay xem như ta lĩnh giáo, Bạch Túc ta sẽ đi trước một bước, ngày khác ta lại đến chỗ ngươi lĩnh giáo.”
Trông thấy Bạch Túc xoay người rời đi, sắc mặt Vân Tiêu trầm xuống, định bụng đuổi theo thì bỗng nhiên có một hơi thở điên cuồng phà vào từ bên cạnh.
“Thiếu chủ, người đi mau đi!” Bạch Từ hét lớn với Bạch Túc đã rời đi, sức mạnh điên cuồng trên người càng thêm cường đại, toàn bộ thân thể bị căng ra như quả bóng da, trên khuôn mặt dữ tợn là vẻ thấy chết không sờn. (coi thường cái chết)
Nếu Vân Tiêu muốn đuổi theo Bạch Túc thì hẳn là không còn cách nào để ngăn cản Bạch Từ tự nổ mình! Mà bây giờ Vân Lạc Phong không thể nhúc nhích, tất nhiên sẽ phải chịu thương tổn rất nặng từ vụ tự nổ mình kia.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, Vân Tiêu cũng không phải là không phân rõ.
Bóng dáng cao lớn của hắn xuất hiện trước mặt Bạch Từ, dùng tay nhấc thân thể của lão già lên, nói rất lãnh khốc: “Ngươi muốn tự nổ, ta sẽ giúp ngươi một phen.”
Bùm!
Sức mạnh hung mãnh chợt tràn vào thân thể lão già, tách rời sức mạnh trong người ông ta, không tới một khắc, da dẻ trên thân thể ông ta đã nứt nẻ, máu tươi từ da chảy xuống chầm chậm.
“A a a!”
Kèm theo tiếng kêu thê lương này là thân thể căng nở như quả bóng da của lão già bị nổ tung, hóa thành một trận sương máu.
Ngay sau đó, khắp các ngả đường đều lấy lại sự yên tĩnh...
Vân Tiêu vứt quần áo của lão già xuống đất, xoay người đi tới chỗ Vân Lạc Phong: “Hắn đã bị ta đả thương, cần tĩnh dưỡng rất lâu, trong khoảng thời gian này hắn không thể nào tìm nàng gây phiền toái, ta cũng sẽ phái người đuổi theo hắn!”